Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 92



“Có tin tức gì à?'

"Vừa rồi anh nhìn thấy Cố Đình Võ đi đến sân phơi, dọc đường đi đều lén lút, nhất định là có quỷ. Trong sân phơi không có nơi trú ẩn nào khác ngoài đống cỏ khô kia, hai người này chắc chắn là gặp riêng trong đống cỏ khô rồi."

"Thực sự là trời cũng giúp chúng ta mà."

Hai người dỗ dành hai đứa nhỏ, mang điểm tâm đến cho Đại Bảo, bảo thằng bé ở nhà trông em một lúc. Sau khi đóng cửa lại, hai người lặng lẽ đi ra ngoài.

Đường đi vốn đã tối mịt, xung quanh không một ai, hai người thành công thuận lợi đến được sân phơi.

Có mấy gia đình sống gần nơi phơi khô, nhưng đều cách nơi phơi một hai trăm mét, lại rải rác khắp nơi.

Vì để thuận tiện hành sự, Cố Đình Võ đã tìm đống cỏ khô lớn nhất gần đó rồi đặt một mình ở giữa sân phơi.

Vào vụ thu hoạch mùa thu và mùa hè, sẽ có người ở trong đống cỏ khô này để canh giữ sân phơi, nhưng bây giờ không có ai ở đây cả.

"Anh Võ, anh ra ngoài muộn thế, con hổ cái trong nhà anh không nói gì sao?"

"Anh nói với cô ta là anh đến nhà anh hai chơi, mau lên nào." Cố Đình Võ nói xong lập tức sốt ruột bắt đầu ra tay.

Sau đó, tiếng nước bì bạch vang lên từ đống cỏ khô.

Lý Thanh Vận bắt lấy cơ hội lặng lẽ đến gần, nhặt chiếc đèn dầu mà quả phụ Vương đặt cạnh đống cỏ khô rồi đẩy ngã xuống đất, đốt lửa vào đống cỏ khô, giả vờ như ngọn đèn dầu bị gió cuốn đi làm cỏ bốc cháy, xong việc cô trốn ra xa. Bên kia Cố Đình Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh chỗ Lý Thanh Vận, thấy nơi này có ánh lửa cháy, anh lập tức ném hòn đá trong tay về phía cửa sổ nhà đại đội trưởng, sau đó lặng lẽ trốn đi.

Chỉ nghe được một tiếng trầm vang, rồi từ trong sân nhà truyền đến tiếng mắng của vợ đại đội trưởng: "Con khốn nào dám đập vỡ cửa sổ nhà tao, xem bà đây có xé nát da mày ra không."

Lý Kim Hoa, vợ của đại đội trưởng, hùng hổ lao ra khỏi phòng mà chửi bới.

Bà ta vừa định nã pháo chửi rủa thì thấy một ánh lửa rực rỡ vô cùng rõ ràng trong bóng tối, đúng là đống cỏ khô cách nhà mình hai trăm mét.

Bà ta lập tức quên mất mục đích mình ra ngoài, vội vàng vừa lăn vừa bò vào nhà gọi người dập lửa.

"Nghiêm trọng rồi. Đống cỏ khô ở sân phơi đang bốc cháy, mọi người nhanh đi lấy nước dập lửa. Thằng hai chạy nhanh nhất, mau đi báo cho những nhà xung quanh biết. Mẹ đi trước nhìn xem."

Lý Kim Hoa nói xong vội bưng chậu nước rửa mặt lao ra ngoài trước.

Cố Đình Chu thấy việc lớn đã xong, lặng lẽ đi tới nơi Lý Thanh Vận ẩn nấp hội hợp, hai người tìm một đống cỏ khô trốn vào quan sát động tĩnh bên đó.

Trước khi đến, vốn dĩ hai người đã bàn bạc việc tìm một đống cỏ khô độc lập để đốt thu hút những người ở gần đó đến dập lửa, sau đó cố tình đốt đống cỏ khô nơi bộ đôi ngoại tình nấp, khiến họ không còn nơi nào để trốn.

Không ngờ ông trời cũng giúp đỡ bọn họ, hai người đó lại lôi đống cỏ khô lớn nhất ra riêng, như vậy bọn họ cũng không phải lo cháy thật mà đốt đống cỏ khô khác.

Hơn nữa, đống cỏ khô đó rất lớn còn bó chặt, nếu đốt lên bên ngoài có thể cháy một lúc lâu mà bên trong không ai phát hiện, cũng không sợ hai người đó bỏ chạy.

Nói thì chậm nhưng rất nhanh, Lý Kim Hoa chạy mấy bước đã đến gần đống cỏ khô, đổ một chậu nước vào lửa, nhưng đám lửa đã khá lớn, một chậu nước cũng không thể dập tắt được ngay.

Bà ta đang định quay về lấy thêm nước thì nhìn thấy ngọn đèn dầu ngã nằm dưới đất cạnh chân mình. Bà ta thầm nghĩ không ổn rồi, chẳng lẽ trong đống cỏ khô có người? Đừng để bị thiêu chết chứ.

Bà ta thăm dò gọi: "Ông Cố? Là ông ở trong đó à?"

Ông Cố là người đánh xe của đại đội, cũng là người canh sân phơi trong vụ mùa bận rộn, kiếm ít công điểm trang trải cuộc sống, đống cỏ khô này là chỗ ông ấy hay ngủ. Khi nước tạt vào đống cỏ khô, đôi nam nữ đang làm mãnh liệt bên trong đã cảm thấy có gì đó không ổn, quả phụ Vương nói: "Có tiếng gì vậy? Đi xem coi.

Cố Đình Võ đúng lúc tên đã lên dây, không thể không bắn cho nên anh ta nào chịu đi, chỉ nói lung tung ứng phó: "Không có việc gì, giờ này rồi, còn ai đến sân phơi."

Lúc này, Lý Kim Hoa xốc tấm màn rơm lên, nương theo ánh lửa thì nhìn thấy đôi nam nữ đang làm chuyện đồi bại.

'Aaaaa.'

'Kêu gào gì đó nữa? Còn không mau tới dập lửa." Lúc này, đại đội trưởng đã dẫn theo người nhà mình đến, mấy người đều đang bưng nước.

Dân làng ở xa cũng bưng nước đến dập lửa.

"Ông nhà à, tới mà xem, nơi này có người làm chuyện đồi bại." Lý Kim Hoa lớn tiếng hét lên.

Đại đội trưởng đổ một xô nước lên đống cỏ khô, dập tắt một đám cháy nhỏ, rồi vội vàng đi tới.

Lúc này, quả phụ Vương và Cố Đình Võ sớm đã sợ hãi hồn vía lên mây, vội vàng ba chân bốn cẳng mặc quần áo của mình vào.

Tuy nhiên càng lo lắng thì càng dễ mắc sai lâm, trong cơn hoảng loạn, hai người đã lấy nhầm quần áo, mặc vào xong mới cảm thấy có gì đó không ổn, cũng không có cách nào đổi lại được, hai người bọn họ đã bị đại đội trưởng Cố Văn Xương tóm được kéo ra ngoài.

Lúc này, đám cháy cũng đã được vài gia đình vừa đến dập tắt, vốn dĩ cũng cháy chưa lâu, hơn nữa đống cỏ khô cũng được bó chặt nên lửa không quá dữ dội.

Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận ở xa xa quan sát, phát hiện lửa đã được dập tắt, lúc này mới yên tâm. Bởi vì nếu do bản thân bọn họ tư lợi gây hỏa hoạn làm tổn thất lớn thì trong lòng bọn họ cũng sẽ bất an. May mắn hai người hợp tác hoàn hảo, không có thương vong gì lớn.

Bọn họ lặng lẽ hòa vào đám đông đang đến, tìm được mấy người bên nhà cũ, cùng nhau đi đến nơi đám cháy bùng phát.

Trên đường đi, cha Cố còn đưa mắt ý hỏi con trai đã xảy ra chuyện gì, Cố Đình Chu nhìn ông ấy vẻ mặt ý là đi xem kịch vui.

Khi mọi người cầm đuốc và đèn dầu đến thì sự việc đã được xác định rõ ràng.

Bộ đôi ngoại tình bị người dân vây quanh ở giữa, đang quỳ dưới đất, tâm như tro tàn, quả phụ Vương còn đang nức nở.

Lý Kim Hoa, vợ của đại đội trưởng, đã mô tả sinh động như thật cho mọi người về việc bà ta đã khéo léo phát hiện ra cặp đôi chó má này như thế nào. "Tôi nhìn thấy đống cỏ khô ở đây cháy từ xa, vội vàng gọi người đến dập lửa. Tôi là người đầu tiên chạy tới, phát hiện phía dưới có một ngọn đèn dầu. Tôi đoán chắc là có ai đã để đèn dầu ở đây bị thổi đổ mới bén lửa. Vốn dĩ tôi tưởng là ông Cố đánh xe, lo ông ấy sẽ xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo rèm nhìn xem thì phát hiện hai người này này đang gian díu ở đây. Lúc tôi nhìn hai người này vẫn còn dính vào nhau không tách rời đó."

"Không ngờ lại là Cố Đình Võ với quả phụ Vương. Hai người này thế mà lại gian díu với nhau.'

"Lúc này, mặt mũi của Cố Văn Lễ trong ngoài đều mất hết. Ông ta cứ già mồm cãi láo. Giờ chúng ta tự mình bắt được, xem ông ta bào chữa cho con trai mình thế nào.”

"Đúng vậy, Cố Văn Lễ ngày thường ỷ vào chút quyền lợi chó má của mình mà diễu võ dương oai, xem hôm nay ông ta giải quyết việc này như thế nào."

Mọi người bàn tán sôi nổi, một số người ghét nhà kế toán Cố cũng cảm thấy coi như xả được cục tức trong lòng.

"Anh Văn Bách, anh đến rồi, anh xem chuyện này ồn ào ra vậy nên xử lý thế nào, chúng ta cũng phải bàn bạc xem sao." Đại đội trưởng nhìn thấy cha Cố đi tới, vội vàng nói với ông ấy.

Cha Cố giả vờ làm bộ làm tịch tìm hiểu hỏi rõ ngọn nguồn sự tình, mọi người mồm năm miệng mười thi nhau thêm mắm thêm muối kể lại chi tiết sự việc cho ông ấy, ngay cả cảnh Cố Đình Võ và quả phụ Vương gian díu cũng được tái hiện.

"Chuyện này vẫn phải chờ Văn Lễ tới cùng nhau bàn bạc xem sao. Dù sao cũng là con trai ông ta, xem ông ta nói thế nào đã." Cha Cố chuyển áp lực sang cho Cố Văn Lễ, ông ấy muốn xem lần này Cố Văn Lễ sẽ lựa chọn như thế nào. Xem vị trí kế toán quan trọng hơn hay con trai ông ta quan trọng hơn?

"Vậy thì đợi anh Văn Lễ đến." Đại đội trưởng cũng không muốn ra mặt làm kẻ xấu.

Về phía Cố Văn Lễ, ông ta nghe thấy có người hét lên có hỏa hoạn, vẫn chậm rì rì cùng người nhà đến xem, tuy nhiên, ông ta lại phát hiện mọi người trong nhà đều có mặt, chỉ thiếu con trai lớn của ông ta là mất tích.

Con dâu nói anh ta đến nhà thằng hai chơi, nhưng lúc đó ông ta cũng không quan tâm lắm, chỉ là lúc đi trên đường tình cờ đụng phải thằng hai, hỏi lại thì Cố Đình Võ cũng không đến nhà anh ta.

Lúc này trong lòng ông ta bỗng thoáng lo lắng.