Tôi mang một nửa số tiền và tem thịt, tem lương thực ra bưu điện gửi về cho bố mẹ.
Sau đó dùng số tem vải còn lại ra cửa hàng mậu dịch đổi lấy bốn bộ quần áo, dùng tem giày đổi hai đôi giày mới tinh.
Lại ra quán ăn đầu phố dùng tem thịt, tem gạo đổi một bữa cơm sườn non thơm phức.
Ăn uống no nê, tôi mới thong thả xách đồ về nhà.
Còn chưa về đến nhà, Lương Đình Sinh đã bước vội đến từ phía bên kia đường.
Thấy tôi tay xách nách mang, anh ta lập tức đỡ lấy: "Gia Ngưng, em đi mua đồ à?"
Tôi gật đầu, giơ mấy bộ quần áo giày dép mới lên cho Lương Đình Sinh xem:
"Em đã ba năm không có đồ mới rồi, nên dùng số tem vải giày tích cóp bấy lâu đổi mấy bộ quần áo và hai đôi giày."
Từ khi lấy Lương Đình Sinh, tôi luôn sống tằn tiện, luôn đặt anh ta và gia đình lên hàng đầu, sẵn sàng hứng chịu mọi thiệt thòi.
Đột nhiên dùng tem vải trong nhà mua đồ mới cho mình mà không báo trước khiến Lương Đình Sinh cảm thấy khó chịu.
Tôi làm bộ lo lắng nhìn anh: "Đình Sinh, anh không vui à?"
Lương Đình Sinh đương nhiên không vui rồi, nhưng bây giờ không phải lúc tranh cãi chuyện đó.
Anh ta nhếch mép cười gượng: "Tốt mà! Gia Ngưng, anh có chuyện muốn bàn với em."
"Em cũng có chuyện muốn nói." Tôi ngắt lời anh
"Em lấy anh ba năm rồi chưa gửi về nhà một xu, bố mẹ em cơ cực cả đời, tuổi già sức yếu cần dùng tiền. Em đã gửi toàn bộ tiền lương và tem thịt cá, tem lương thực về cho bố mẹ em rồi."
"Cái gì?" Lương Đình Sinh nâng cao giọng, sắc mặt tái đi.
Đó là số tiền chúng tôi tích góp suốt ba năm! Lương Đình Sinh lương cao, tôi lại biết tiết kiệm, dành dụm được hơn một nghìn, giờ chẳng còn một xu, có thể tưởng tượng tên khốn này đau lòng đến mức nào.
Tôi ngây thơ nhìn Lương Đình Sinh: "Anh giận à? Đình Sinh đừng giận, đều là lỗi của em, em biết lỗi rồi! Sau này sẽ không tự ý làm thế nữa!"
Lương Đình Sinh cau có, nhưng không thể nói được gì, vì mọi chuyện đã rồi.
Anh ta đành gượng cười: "Anh không giận, chỉ là lần sau đừng tự ý làm thế nữa, có chuyện gì phải báo anh biết trước nghe chưa?"
Tôi liên tục gật đầu, trong lòng cười thầm.
Sẽ không có lần sau nữa đâu, Lương Đình Sinh, đây là lần cuối cùng, từ giờ trở đi, anh và Cố Dĩnh cứ chờ xem!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những tủi nhục mà tôi phải chịu đựng kiếp trước, kiếp này sẽ đòi lại từng thứ một.
Nghĩ vậy, tôi hỏi Lương Đình Sinh: "À, anh muốn nói gì với em vậy?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Anh... Gia Ngưng, là thế này, người em kết nghĩa của anh họ Triệu, chẳng phải cậu ấy đã mất ba năm rồi sao? Anh em tụi anh thân thiết, trước khi mất cậu ấy gửi gắm vợ con lại cho anh chăm sóc, nên..."
Tôi làm bộ thông cảm: "Giúp người là việc tốt mà, em ủng hộ anh!"
Thấy tôi nói ủng hộ, Lương Đình Sinh thở phào.
Nhưng câu nói tiếp theo của tôi khiến sắc mặt anh ta lập tức thay đổi: "Một tháng lương của anh, một phần cho bố mẹ, một phần để chi tiêu gia đình, giờ lại phải lo cho vợ goá của em trai, anh thấy có đủ chia không?"
Tôi nhìn vẻ mặt khó coi của Lương Đình Sinh, nói thêm: "Hồi mới cưới chúng ta đã nói rõ, bố mẹ em già yếu, khổ cực cả đời rồi, nên em phải phụng dưỡng, em trai em còn đang học đại học, tiền lương của em phải gửi về cho bố mẹ và em trai. Nên Đình Sinh, từ nay gia đình này phải trông cậy hết vào anh đấy!"
Lương Đình Sinh im lặng.
Kiếp trước tôi chi tiêu tằn tiện, chịu hết mọi thiệt thòi để giữ thể diện cho anh ta.
Nên anh ngang nhiên dùng mọi tích góp của chúng tôi nuôi bố mẹ anh ta, nuôi Cố Dĩnh, nuôi luôn đứa nghiệt chủng đó.
Tôi mặc một bộ quần áo ba năm vá chằng vá đụp, còn cô ta thì thay đủ bốn mùa.
Tôi ăn dưa muối củ cải với cháo trắng, cả người gầy xơ xác, còn con của đôi chó má đó lại ăn gạo trắng thịt ba chỉ, ăn xong còn có quà vặt tráng miệng.
Kiếp trước tôi ngu ngốc không nhìn thấu lòng người, không kịp thời nhận ra sự dối trá của hai người họ, bị lợi dụng cũng là đáng lắm.
Lần này trở về, tôi không còn là Dương Gia Ngưng ngốc nghếch trước kia nữa, Lương Đình Sinh muốn lợi dụng tôi làm trâu ngựa, anh ta đầu thai thêm một kiếp nữa đi rồi tính!
3
Về đến nhà, tôi làm bộ sang nhà bên cạnh, chính là ngôi nhà đã sắp xếp cho hai mẹ con Cố Dĩnh, tôi chỉ xả giao vài câu rồi viện cớ đi chợ nấu cơm để chuồn mất.
Không như kiếp trước chuẩn bị mâm cỗ thịnh soạn đãi khách, lần này tôi chỉ nấu đại nồi cháo ngô, rau muống xào và dưa cải muối.
Rất nhanh đã nấu nướng xong, tôi cất giọng gọi Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh sang ăn.
Hai người họ bế con lần lượt bước vào.
Cả người anh ta đầy bụi, kiếp trước căn nhà sắp xếp cho Cố Dĩnh là do chính tay tôi cặm cụi dọn dẹp.
Anh ta và Cố Dĩnh chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, tôi vừa lau vừa quét mệt đến không thẳng lưng được.
Kiếp này tôi viện cớ nấu ăn chuồn mất, Lương Đình Sinh đành tự phục vụ vợ con, có thể tưởng tượng anh ta đã khổ sở đến mức nào khi chưa từng động tay vào việc nhà.