[Thập Niên 70] Cặp Đôi Đê Tiện Nên Sống Đời Bên Nhau

Chương 7



Nghĩ đến kỳ thi, mắt tôi lóe lên ánh sáng hy vọng.

 

Lần này tôi sẽ nắm lấy vận mệnh của mình, tuyệt đối không làm lợi cho người khác!

 

11

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Khi tôi về đến nhà, Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh đều có mặt.

 

Hai người chắc cũng nghe tin trên đài, đang bàn cách lợi dụng tôi, nhìn thấy tôi, mắt Cố Dĩnh đầy toan tính.

 

Quả nhiên, vừa ngồi xuống Lương Đình Sinh đã thẳng thắn nói chuyện thi đại học.

 

Giống kiếp trước, anh ta bảo tôi viết tên Cố Dĩnh lên bài thi.

 

Tôi làm bộ khó xử: "Viết tên Cố Dĩnh em không phản đối, chỉ là em không biết mình có đỗ hay không."

 

"Còn hơn một tháng nữa, cô ráng ôn bài, chắc chắn thi đỗ." Cố Dĩnh biết trước kết quả, mắt sáng rực nhìn tôi.

 

"Vậy để tôi thử vậy! Nếu thi không đỗ đừng trách tôi nhé!"

 

"Không trách! Chỉ cần cô thi tốt, thì sẽ không vấn đề gì." Cố Dĩnh hào hứng:

 

"Từ giờ cô không cần làm gì cả, chỉ cần ôn bài, việc nhà tôi lo hết!"

 

Để vào đại học, Cố Dĩnh thật sự quyết tâm.

 

Tôi thầm nhếch môi cười, cảm ơn sự hy sinh cao cả của cô ta.

 

Từ hôm đó tôi bắt đầu học ngày học đêm, không phải làm bất cứ việc gì, hai người họ đảm nhận hết.

 

Thấm thoắt hơn một tháng trôi qua.

 

Sáng ngày 11 tháng 12 năm 1977, tôi bước vào phòng thi với tràn đầy hy vọng.

 

Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh cũng xin nghỉ đưa đi thi, điều họ mong đợi tôi hiểu rất rõ.

 

Ngồi trong phòng thi, cầm bút, tôi nghiêm túc viết tên mình lên bài: Dương Gia Ngưng!

 

Bài thi rất dễ, bước ra khỏi phòng, Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh đến đón.

 

"Thi thế nào rồi?"

 

"Tạm được!" Tôi trả lời.

 

Nghe vậy, Cố Dĩnh không giấu nổi phấn khích: "Tuyệt quá! Chắc chắn cô sẽ thi đỗ! Chúng ta đi ăn mừng trước đi!"

 

Lương Đình Sinh đặt bàn, chúng tôi cùng nhau ăn uống no nê.

 

Tối hôm đó vui vẻ, dù mỗi người nghĩ gì, nhưng khoảnh khắc này đều vui thật lòng.

 

Vì vui nên uống rượu ăn mừng, tôi mừng vì có thể thoát khỏi Lương Đình Sinh.

 

Còn Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh mừng gì thì tôi không biết.

 

Vì tối uống nhiều, sáng hôm sau tôi dậy muộn.

 

Đang nằm trên giường nghe tiếng đập cửa thình thịch, kèm theo tiếng chửi.

 

"Mở cửa! Mấy giờ rồi, Dương Gia Ngưng còn nằm ngủ sao? Mày c.h.ế.t rồi à?"

 

12

 

Nghe tiếng chửi đổng bên ngoài, tôi tỉnh hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đây không phải giọng của mẹ Lương Đình Sinh sao?

 

Bà ta đến làm gì?

 

Ngay sau đó, tiếng chửi càng lúc càng lớn.

 

"Mọi người xem giùm tôi! Tôi làm tội tình gì, sinh con trai khôn lớn cưới phải con gà mái không biết đẻ, ba năm rồi, không sinh ra đứa con nào! Không sinh được cũng đành, còn bất hiếu, cả tháng nay không gửi đồng nào về nhà, ban ngày ban mặt còn nằm ngủ..."

 

Giọng mẹ Lương Đình Sinh vang khắp sân, tôi dậy mở cửa.

 

Bà ta xông vào như hổ dữ.

 

"Dương Gia Ngưng, mấy giờ rồi còn ngủ? Sao không đi làm? Tôi nghe nói mày bỏ việc, ở nhà để con tôi nuôi, con gà mái không đẻ sao dám để con tôi nuôi?"

 

Mẹ Lương Đình Sinh ghét tôi đã lâu, kiếp trước vì tôi không sinh con, bà ta ngày nào cũng chửi, nói tôi là gà mái không đẻ còn nhẹ.

 

Độc ác hơn thì chửi đủ thứ, còn bóp véo tôi.

 

Lúc đó tôi tưởng mình có tội, không dám phản kháng.

 

Để bà ta hành hạ.

 

Bây giờ chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.

 

Tôi lùi lại, đợi bà ta thở mới thong thả trả lời: "Con không bỏ việc, là việc của con bị Đình Sinh cho người khác thay."

 

"Cái gì? Sao con tôi lại cho người thay việc của mày? Ai thay việc của mày?"

 

"Là vợ bạn Đình Sinh, anh ta nói chịu ơn người ta, thương hoàn cảnh mẹ góa con côi, nên nhường việc cho cô ta."

 

"Chuyện gì thế này? Tôi không biết con tôi chịu ơn ai? Mày nói tên người thay việc của mày đi, hôm nay tôi phải hỏi cho ra lẽ."

 

Trong lòng mừng thầm, nhưng mặt không biểu lộ, vẫn cúi đầu: "Mẹ, mẹ đi tìm người ta không hay đâu? Mẹ góa con côi cũng khổ. Đình Sinh thương nên giúp đỡ, mẹ nói không nhận được tiền, không phải con không gửi, mà vì không có tiền, con không có việc, Đình Sinh còn lấy lương giúp họ, nên..."

 

"Cái gì?" Mẹ Lương Đình Sinh không phải dạng vừa, nghe con trai không chỉ nhường việc mà còn cho tiền, bà ta giận sôi máu.

 

"Nuôi con để phòng già, tôi vất vả nuôi Đình Sinh ăn học chưa được hưởng phúc, cô họ Cố này là cái gì? Tôi đi hỏi cô ta ngay!"

 

Tôi cố ý ngăn lại, vừa kể chi tiết chuyện Lương Đình Sinh mua sườn, trứng, đường đỏ cho Cố Dĩnh.

 

Mẹ Lương Đình Sinh nghe xong tóc tai dựng đứng, nghiến răng ken két: "Đồ tiểu yêu, đợi bà đây, bà không dạy mày thì không phải người!"

 

13

 

Tôi giả vờ ngăn vài cái rồi giả vờ ngã, nhìn mẹ Lương Đình Sinh như gió cuốn chạy đi tìm Cố Dĩnh.

 

Khi bà ta khuất bóng, tôi từ từ đứng dậy theo sau xem kịch.

 

Khả năng chiến đấu của mẹ Lương Đình Sinh không phải dạng vừa.

 

Chắc chắn chuyện sắp xảy ra sẽ rất kịch tính, quả nhiên bà ta nhanh chóng xông vào cơ quan Cố Dĩnh.

 

Cố Dĩnh ngơ ngác bị gọi ra, mẹ Lương Đình Sinh hỏi giận dữ: "Mày là Cố Dĩnh?"

 

Cố Dĩnh biết bà ta, gật đầu cung kính: "Vâng, dì tìm cháu..."

 

"Đồ chó má! Tiểu yêu, sao dám xài tiền con trai tao? Sao dám chiếm việc con dâu tao?"

 

Vừa chửi, bà ta xông vào đánh.

 

Cố Dĩnh không ngờ bà ta đánh ngay, mặt bị tát đỏ au, tóc bị giật mạnh.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com