Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 246







Giờ đã là giữa tháng Mười Một rồi, trời âm u xám xịt, trông như sắp có tuyết rơi.



Chị dâu Lý xách nửa giỏ bánh hồng khô sang nhà.



Năm nay cây hồng sau vườn nhà chị lại được mùa lớn, vì chị đã bón phân nhiều lần nên cây phát triển rất tốt, trái cũng to tròn căng mọng. Tháng Mười, chị đã dùng thang hái xuống, gọt vỏ rồi treo lên phơi, sau đó bọc kín lại, đến giờ trên mặt bánh hồng đã kết một lớp đường trắng mịn.



“Em ăn bánh hồng của chị suốt, thấy ngại quá.” Bạch Nguyệt Quý nói.



Chị dâu Lý cười: “Có tí bánh hồng thôi mà, có đáng gì.”



Bạch Nguyệt Quý đón lấy rồi cho vào cái giỏ sạch nhà mình. Chị dâu Lý còn mang theo một ít vỏ hồng nữa, nếu thích thì ăn, không thì cứ để đó, càng để lâu, lớp đường trắng phủ lên sẽ càng dày.



Chị dâu Lý không vội về, ngồi xuống trò chuyện với Bạch Nguyệt Quý đôi ba câu chuyện nhà. Nhìn hai bé Chu Bác và Chu Viên đang ngủ ngon lành trên giường đất, chị cảm thán:

“Em giỏi thật đấy, một hơi sinh liền bốn đứa con trai, chị nhìn mà thấy ghen tị ghê.”



Chị và anh Phong Thu kết hôn nhiều năm, chỉ sinh được hai cậu con là Mãn Thương và Mãn Khố.



Thực lòng chị vẫn muốn sinh thêm, hai đứa ít quá, nhưng hồi sinh Mãn Thương và Mãn Khố xong thì sức khỏe sa sút, không còn khả năng sinh nữa.



Còn Bạch Nguyệt Quý, chỉ trong ba, bốn năm mà sinh liền hai cặp sinh đôi, lại toàn là con trai, khiến chị dâu thật lòng ngưỡng mộ.



Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Đợi tụi nhỏ lớn lên, chắc nhà em bị tụi nó ăn đến sạt nghiệp mất.”



“Lo gì, sinh thêm mấy đứa cũng không sợ. Em với Chu Dã bản lĩnh thế, chẳng phải không nuôi nổi.” Chị dâu Lý vui vẻ đáp.



Bạch Nguyệt Quý chỉ cười không đáp. Đó là giới hạn rồi, cô không định sinh nữa, hơn nữa Chu Dã cũng đã đi triệt sản rồi.



Chị dâu Lý thở dài:

“Nói thế thì hơi thiếu đạo đức, nhưng em không có mẹ chồng, thật sự là sung sướng.”



Nghe đến đó, Bạch Nguyệt Quý mới tiếp lời:

“Em quanh năm suốt tháng cứ quanh quẩn trong sân nhà, chuyện bên ngoài cũng không rõ. Chỉ nghe thím Trương nói mấy hôm trước bác gái bị đột quỵ, nằm liệt giường không nhúc nhích gì được, giờ phải có người chăm sóc?”



Chị dâu Lý mắt đã rơm rớm:

“Chị nói chứ, sao một ngày lại không yên ổn chút nào? Nhà chị vừa mới bắt đầu đỡ đần một tí, thì giờ lại thành ra thế này!”



Mặc dù không ưa mẹ chồng, nhưng chị cũng không mong bà gặp chuyện như vậy. Giờ thì nằm liệt giường thật rồi, ngoài ăn thì chẳng làm được gì, phải có người hầu hạ.



Ngày trước chăm sóc vài ba tháng đã cực chết, giờ lại thêm thuốc thang. Tiền thuốc chia đôi giữa hai nhà, mà cũng chẳng phải nhỏ nhặt gì.



Vừa mới tốn tiền xây nhà gạch mái ngói, chưa kịp vui mừng thì lại gặp chuyện thế này!



Bạch Nguyệt Quý cũng thấy thương, vì hiểu rõ tính nết chị dâu Lý, liền nói:

“Chiếc xe đạp của Lý Phong Mai cũng đáng giá lắm chứ, sao không bán đi? Giờ xảy ra chuyện thế này, chẳng phải cũng vì cô ấy sao?”



“Chị cũng nói thế, nhưng em biết nó nói gì không? Nó nói xe đạp không thể bán, sau này nó còn phải lấy chồng, còn phải để dành làm của hồi môn!” Nhắc tới cô em chồng, Chị dâu Lý tức đến nghiến răng, như thể muốn xé xác người ra.



Rõ ràng mọi chuyện do cô ta gây ra, giờ lại chỉ biết ngồi đó nói miệng, còn lại thì chẳng đụng tay đụng chân vào gì cả.



“Cô ta tưởng như vậy là xong chuyện à? Không thể nào! Chị đã tuyên bố rồi, nếu chiếc xe đạp đó không bán, nhà chị sẽ không bỏ ra một đồng nào nữa, cũng không đi hầu hạ đâu!” Chị dâu Lý nghiến răng.



Hiện tại việc chăm sóc mẹ chồng là do vợ chồng Lý Phong Mậu và cả Lý Phong Mai đảm nhiệm, nhưng trong lòng chị dâu thì đầy oán khí.



Hồi nhà chị tách ra, thật sự là tay trắng rời khỏi, đến một cái bát sứt cũng không được mang theo. Mọi thứ trong nhà đều là bên ngoại hỗ trợ mới gây dựng được chút ít như hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Còn khi Lý Phong Mậu cưới vợ thì khỏi nói, mà đến cả Lý Phong Mai, chỉ để cưới chồng mà cũng vét sạch tiền chôn cất để mua xe đạp làm sính lễ cho đẹp mặt.



Chị dâu Lý không biết đã bao lần hỏi anh Phong Thu:

“Anh có chắc anh là con ruột không đấy?”

Hạt Dẻ Rang Đường



Làm anh trai có lợi gì? Chẳng được hưởng gì, nhưng khổ cực thì luôn là người đầu tiên bị sai đi làm!



Ngay cả chị dâu còn thấy thương chồng mình.



Bạch Nguyệt Quý nói:

“Chuyện cưới hay không tính sau, nhưng xe đạp thì phải bán mới có tiền mua thuốc, chứ thuốc đâu rẻ.”



“Mười thang thuốc mất hết một đồng, mỗi ngày một thang, một tháng mất ba đồng lận!”



Bạch Nguyệt Quý hiểu rất rõ, một tháng ba đồng tiền thuốc, đúng là gánh nặng không hề nhỏ.



Cả nhà cùng nhau cực khổ làm việc quanh năm, may ra mỗi gia đình mới được chia vài chục đồng, mà đó là còn trong năm được mùa đấy.



Nếu chẳng may gặp năm mất mùa thì sao? Một nhà tất bật quanh năm suốt tháng, đến cuối cùng chỉ chia được mười mấy đồng là cùng.



Lấy ví dụ như bên đội sản xuất Cố gia, hồi nhà cậu Cố chưa tách riêng ra, trừ đi phần lương thực được chia, cả năm cộng lại cũng chưa chắc chia nổi hai mươi đồng.



Không phải đội nào cũng may mắn như đội Ngưu Mông đâu.



Cho nên, một tháng ba đồng tiền thuốc, cả năm là ba mươi sáu đồng, vậy chẳng phải quá nhiều sao?



Chưa hết, giờ người bệnh nằm một chỗ không làm được gì, việc dưỡng già cũng phải làm sớm hơn, mà lương thực mang sang nhà bên kia cũng phải tăng gấp đôi.



Vừa phải qua đó chăm sóc, vừa phải bỏ tiền thuốc, vừa phải mang theo lương thực…



“Chiếc xe đạp đó, cô ta có muốn bán cũng phải bán, không muốn cũng phải bán!” Chị dâu Lý nhà họ Lý cuối cùng nói đầy tức giận.



Lý Phong Mai dĩ nhiên không cam tâm bán chiếc xe đạp đó. Nhưng cô ta không bỏ ra đồng nào cả, đừng nói đến Chị dâu Lý, đến cả vợ chồng anh hai Lý Phong Mậu cũng không thể hài lòng nổi.



Cô ta ly hôn trở về nhà, còn khiến mẹ ngã bệnh nằm liệt, vậy mà lại tay không quay về? Thế chẳng phải định ăn bám cả nhà người ta hay sao?



Chiếc xe đạp ấy sao có thể không bán? Nhất định phải bán!



Lý Phong Mai bị cả anh cả chị dâu ép, rồi lại bị vợ chồng anh hai ép, đến cuối cùng ngay cả bố cô ta cũng lên tiếng: “Bán đi.”



Không còn cách nào khác, cô ta đành phải đồng ý bán chiếc xe đạp.



Nhưng việc bán xe cũng không đơn giản gì. Một chiếc xe đạp có thể bán được tới mấy trăm đồng, dù đã dùng lâu rồi, nhưng là xe hiệu Phượng Hoàng, lại còn rất mới.



Vậy nên Lý Phong Mai ra giá 350 đồng, ai trả đủ thì cứ đến mà lấy.



Dân trong thôn đúng là giờ cũng khá giả hơn xưa, nhưng người có thể một hơi bỏ ra hơn 300 đồng thì thực sự không nhiều. Mà dù có khả năng chi tiền đi nữa, có ai lại đi mua một chiếc xe đạp đắt như thế để rồi chẳng dùng đến làm gì?



Toàn là dân thôn, quanh năm suốt tháng chỉ biết đi làm công điểm, có mấy khi ra khỏi thôn đâu mà cần tới xe đạp?



Thế nên chiếc xe đạp của Lý Phong Mai cứ thế mà ế chỏng chơ.



Nói thật thì người có thể cần xe đạp chỉ có Lý Đại Hải, nhưng anh ta đang dùng xe đạp của bố anh rồi.



Nếu thực sự cần gấp, thì vẫn có thể mượn tạm của Chu Dã, việc gì phải đi mua làm gì?