Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 248







Những gì Bạch Nguyệt Quý nói về sinh đôi cùng trứng với khác trứng, đừng nói Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc không hiểu, ngay cả mợ cũng nghe mà mù mờ.



Đâu Đâu và Đô Đô dắt Cố Tiểu Bắc ra ngoài chơi, còn Cố Tiểu Tây thì ở lại giúp trông Tiểu Bác và Tiểu Viên.



Bạch Nguyệt Quý liền hỏi chuyện học hành của cô bé.



“Nhà cháu bị mẹ cháu mượn tiền để cho bà ngoại xây nhà. Mẹ cháu sau đó đi đòi nhưng đòi không được. Bà ngoại còn nói con gái học hành làm gì, sau này cũng là người nhà khác! Cháu khóc quá trời, cuối cùng là ông nội lấy tiền cho cháu đi học, sau này bố cháu mới trả lại cho ông.” Cố Tiểu Tây kể lại hành trình đến trường đầy gian nan của mình.



Bạch Nguyệt Quý không nói gì nhiều, chỉ an ủi:

“Chuyện tốt thì thường hay gặp khó trước, miễn là còn được đi học là tốt rồi.”

Rồi cô hỏi tiếp Cố Tiểu Tây đã học được những gì.



Cô bé liền kể ra nào là học số, học đánh vần… Bạch Nguyệt Quý kiểm tra thử thì thấy bé học rất vững.



“Cháu học chăm thật đấy.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu hài lòng.



Cố Tiểu Tây cười tươi:

“Những gì thím nói với cháu, cháu đều nhớ kỹ hết mà!”



Vì lần này là xin nghỉ học mới sang chơi, Bạch Nguyệt Quý cũng tranh thủ bổ túc thêm bài vở, dạy trước một số kiến thức sắp tới.



Cố Tiểu Tây là một cô bé thông minh, nếu cứ kiên trì được như vậy, sau này thi vào trường sư phạm chắc không có gì khó.



Lớn lên có thể lên thị trấn dạy học, hoặc làm nghề khác cũng đều là những lựa chọn không tồi.



Điều kiện tiên quyết là phải được đi học tiếp.



Hai chị em chỉ sang chơi vài ngày trong năm, nên Bạch Nguyệt Quý cũng không keo kiệt gì. Không chỉ làm điểm tâm, mà cả trứng, thịt cũng không tiếc.



Chỗ thịt lần trước Chu Dã đi buôn mang về vẫn còn dư khá nhiều, có tủ lạnh ướp nên để ăn dần, lần này cũng mang ra hầm cho tụi nhỏ ăn.



Hai chị em vui mừng không kể xiết.



Mấy ngày trôi qua vèo một cái là hết.



Chu Dã cùng nhóm người đi săn lần này thu hoạch rất khá, thậm chí còn bắt được ba con lợn rừng to tướng.



Lần này đi cùng có Đào Ngoã Phiến, Lý Đại Sơn, Lý Phong Thu, Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn – sáu người tất cả.



Chu Dã lo chuyện giao dịch, thịt lợn rừng bán với giá hai hào mấy một cân, mỗi con hơn trăm cân, một con bán cũng được gần hai ba chục đồng.



Ba con lợn rừng cộng thêm các loại thú khác nữa, tổng cộng bán được hơn một trăm đồng.



Sáu người chia đều, chuẩn bị phần hơn cho Chu Dã, mọi người không ai ý kiến.



Bởi vì dấu vết ba con lợn rừng đều do Chu Dã phát hiện, tuy rằng khi vây bắt mọi người đều ra sức, nhưng phải có người dẫn đầu.



Mà người đó chính là Chu Dã, người nói ai cũng phục.



Thịt lợn rừng, mỗi nhà mang về tầm năm cân, không nhiều.



Họ về đến nhà cũng tầm chiều tối.



“Lần này săn được nhiều không?” Có người thấy họ về liền tò mò hỏi.



“Được bao nhiêu đâu, từng này người chia cũng chả còn lại mấy.” Lý Đại Sơn cười đáp.



Sau đó mấy người họ tản ra ai về nhà nấy. Nhưng có vài người thòm thèm, vì mới chia tiền sau vụ mùa xong nên cũng có chút dư dả, liền chạy đi hỏi mua chút thịt.



Có người tìm Đào Ngoã Phiến để mua hai cân, Đào Ngoã Phiến đồng ý đổi.



Có người tìm Lý Đại Sơn, nhưng cậu không đổi được, vì cậu phải để một cân cho bố mẹ, chia cho anh em mỗi người nửa cân, rồi còn phải mang về bên ngoại vợ một ít, trong nhà thì chẳng còn bao nhiêu.



Người đó lại tìm đến Lý Phong Thu, anh ta chịu đổi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ta để bên nhà vợ hai cân, nhà cũ một cân, đổi ra một cân, còn lại một cân để nhà ăn.



Còn Lý Thái Sơn thì không đổi, nhà họ Lý người đông, lại còn bên nhà vợ nữa, nên không đủ đổi.



Chu Dã chỉ đổi một cân cho Hứa Nhã, người khác đến hỏi đều từ chối.



Thịt lợn rừng này phải hầm mới ngon, nếu không xử lý khéo thì sẽ dai và cứng, vậy nên lại là việc của Bạch Nguyệt Quý.



Cô nấu món này có tiếng ngon, vì chịu chi gia vị, nêm nếm kỹ càng nên nồi thịt hầm ngon không chê vào đâu được.



Sáng hôm sau Chu Dã dẫn hai chị em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc về lại nhà, tiện đường đón luôn cậu Cố về chơi vài hôm.



Cậu Cố cũng đã lâu rồi chưa gặp lại bốn đứa nhỏ nhà Chu Dã – Đâu Đâu, Đô Đô, Tiểu Bác và Tiểu Viên, còn cả hai anh em Niên Sinh, Niên Lâm bên nhà Cố Quảng Thu nữa. Thế là ông chuẩn bị ít lương thực mang theo, định ở lại vài ngày.



“Chuẩn bị gì mà chuẩn bị, chẳng lẽ cháu trai không nuôi nổi cậu ăn hai bữa cơm à?” Chu Dã vừa nói vừa đỡ cậu lên xe, rồi đạp xe đưa ông về thẳng nhà.



Sáng đưa cậu về, đến trưa trên bàn đã dọn sẵn món lợn rừng kho với cải muối thơm nức mũi.



Sáng nay, Cố Tiểu Bắc và Cố Tiểu Tây được ăn một bữa no nê. Khi Chu Dã đưa hai chị em về, còn gói thêm một phần cho mang về ăn tiếp.



Nhưng Cố Tiểu Tây còn phải đi học, chỉ xin nghỉ được vài hôm là cùng, nên dù quyến luyến, hai chị em vẫn phải về nhà.



Còn mợ thì không đi nổi – cả vợ chồng cháu trai đều không cho về, nên Chu Dã chỉ tiễn hai đứa trẻ, rồi quay lại đón cậu Cố sang.



Thịt lợn rừng hầm đậm đà, gia vị đầy đủ, thơm mềm đến mức khó cưỡng. Ăn kèm với cơm ngô nếp hấp mềm dẻo do Bạch Nguyệt Quý nấu, khiến cậu Cố không kiềm lòng nổi, một bát to cơm mà… ăn sạch không còn một hạt.



“Ông, ngon không ạ?” Đô Đô hỏi.



“Ngon lắm.” – Cậu Cố gật đầu.



“Nếu chưa no, tối con bảo mẹ nấu thêm nhiều cơm nhé, ông ăn nhiều một chút.” Đâu Đâu tiếp lời.



Nhà người ta có ông nội, ông ngoại, còn tụi nhỏ không có ông, nên trong lòng, mợ như bà nội, còn cậu Cố thì như ông nội, cũng chẳng khác gì.



Cậu Cố cười tươi, “Ăn đủ rồi, ăn đủ rồi.”



Trưa ăn thịt lợn rừng kho cải muối, tối đến thì ăn thịt lợn rừng luộc, có thêm trứng kho, kèm món cải thìa xào nhẹ cho đỡ ngấy, và cà tím hầm tóp mỡ, thật sự là… quá ngon!



Đêm đến, khi đi ngủ, cậu Cố không nhịn được cảm khái:

“Bảo sao bà mập lên trông thấy, sống thế này chẳng còn gì để chê nữa.”



“Hay sang năm đổi ông sang trông con đi, coi như bù lại chút lộc.” Mợ đùa.

Hạt Dẻ Rang Đường



Cậu Cố lườm bà một cái, “Nói chuyện nghe hay quá ha!”



Rồi lại nói đến đám nhỏ Đâu Đâu, Đô Đô:

“Lớn hết cả rồi, Niên Sinh với Niên Lâm cũng vậy, mới đó mà cảm giác như vừa sinh ra, mỗi lần qua đây là lại thấy cao lên, hiểu chuyện hơn.”



Mợ trò chuyện thêm đôi câu thì mắt díp lại, “Khuya rồi, ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm gói bánh bao.”



Sáng hôm sau, mợ dậy từ rất sớm, không ngủ nướng chút nào, bắt tay vào gói bánh bao.

Cậu Cố cũng dậy sớm theo, nhóm lửa, canh bếp giúp bà.



Còn Chu Dã thì… tối qua vừa “giày vò” vợ không ít, giờ hai vợ chồng vẫn còn đang ngủ say, bốn “heo con” trong nhà cũng đang ngáy pho pho.



Cậu mợ dậy sớm gói bánh bao.



Có nhân thịt cà rốt đỏ, nhân thịt cải thảo, và nhân thịt dưa cải chua.



Ba loại nhân đều được chuẩn bị từ tối hôm trước, vì nếu sáng mới bắt đầu băm thì sẽ rất ồn, ảnh hưởng đến mọi người.

Tối qua, Bạch Nguyệt Quý đã làm sẵn và cho vào tủ đá, sáng nay lấy ra làm vẫn còn tươi ngon như thường.



Hơn nữa, thịt thì không thiếu, ngoài phần Chu Dã mang về, còn có thêm hai cân thịt do Cố Quảng Thu đưa qua.



Bố mẹ đều ở bên này, không thể nào chỉ ăn của em họ được, nên Cố Quảng Thu trực tiếp chia luôn hai cân thịt sang.



Chu Dã cũng không từ chối, nên lượng thịt gói bánh bao lần này rất dồi dào.