Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 250







“Bà lo gì chứ, Dao Dao nhà bà còn nhỏ xíu à. Với lại cái dáng m.ô.n.g to eo thô của Viễn Phương ấy à, bà có lo gì thì lo, chứ lo nó không có con trai thì đúng là thừa! Bà xem có đứa anh em nào của nó mà không có con trai không? Cứ yên tâm, chăm cháu gái cho tốt là được rồi.”



Mợ cười nói, giọng nói thẳng thắn mà chân thành.



Nói gì thì nói, bác gái Niên và mợ đúng là tâm đầu ý hợp. Nghe vậy, bác gái Niên bật cười:

“Cũng tại thấy Chu Dã mới có 25 tuổi, còn nhỏ hơn Viễn Phương nhà tôi những hai tuổi, mà đã có tận bốn đứa con trai, không ghen tị mới lạ.”



“Ghen tị gì chứ? Viễn Phương làm tài xế xe tải lớn, đấy là nghề kỹ thuật, cơm sắt chén sứ hẳn hoi. Không chỉ riêng thôn mình, chắc cả công xã cũng hiếm ai có việc như thế. Một người có nghề, một người có học thức, ra ngoài ai mà không nể? Ghen tị ai làm gì? Còn con trai thì từ từ sinh, có trễ cũng chẳng sao, dù sao thì cũng 26 tuổi mới chịu lấy vợ cơ mà.” Mợ nói.



Bác gái Niên thở dài:



“Trước đây giục mãi mà nó chẳng chịu cưới, chê người này chê người kia.”



“Duyên số nó định sẵn rồi, sao mà cưới đại được? Lấy vợ là chuyện cả đời, chọn đúng người với chọn sai người, khác nhau một trời một vực.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Bác gái Niên gật đầu lia lịa:



“Đúng, như thằng hai nhà tôi ấy, cưới phải con vợ đó… Ở chung thì suốt ngày thủ đoạn, sinh ít con hơn chị dâu, chị em chồng thì ganh đua từng tí một. Sau này dọn ra ở riêng rồi, lại còn xây hẳn cái nhà gạch to tướng giữa thôn, khoe mẽ! Cuối cùng nhà cửa bị trộm sạch! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thằng hai cũng chẳng tốt lành gì, còn chơi trò tố cáo, hại bao nhiêu người, đúng là đáng đời. Vợ chồng kiểu rắn chuột một ổ, chẳng ai chê được ai!”



Mợ không bắt chuyện tiếp.



Con người ta thì mình chê được, chứ người khác chê theo thì… thôi nghe là được rồi.



Cuối cùng bà chỉ nói:



“Bà cứ cười lên là được rồi. Bốn đứa con trai, ba đứa hiếu thuận, còn muốn gì nữa. Bà nhìn nhà họ Trần mà xem, già rồi chẳng biết trông cậy vào ai, sau này chắc bị đá qua đá lại như quả bóng ấy.”



Bác gái Niên bật cười.



Nói cũng phải, tuy đứa con thứ hai thì như vậy, nhưng con cả, con ba và Viễn Phương thì hiếu thảo lắm. Ba nàng dâu – kể cả Hứa Nhã – hiện giờ sống cũng hoà thuận.



“Hứa Nhã với Nguyệt Quý thì tốt rồi, không chê được điểm nào. Nhưng cái Mã trí thức kia thì đúng là không ổn.” Bác gái Niên tiếp tục.



“Sao thế, lại có chuyện gì nữa à?” Mợ vừa lấy đậu phộng ra vừa bóc vỏ, vừa hỏi.



Bác gái Niên liền kể: chuyện bên kia cứ như tuồng hát, Mã Quyên cứ dựa vào cái bụng bầu mà làm mình làm mẩy, còn Trần Lão Tứ thì lại cứ chiều, thành ra nhà cửa lúc nào cũng gà bay chó sủa, loạn không chịu nổi.



Trong khi hai bà tám chuyện, Bạch Nguyệt Quý cũng đã cho Tiểu Bác và Tiểu Viên ăn no, rồi ra rửa mặt, tất nhiên không quên chào hỏi ba người lớn tuổi.



Hai bà gật đầu chào lại, rồi tiếp tục bàn chuyện.

Còn cậu Cố thì không tham gia, chỉ ngồi tập trung xe chỉ bện thừng, lắng nghe tám chuyện cũng thấy thú vị.



Chu Dã ở trong nhà thay đồ cho Tiểu Bác và Tiểu Viên, xong mới bế ra ngoài ăn sáng.



Cậu Cố mỉm cười đón lấy, “Để cậu bế cho, hai đứa ăn sáng đi.”



Chu Dã liền giao hai đứa nhỏ cho ông, nhưng bị mợ “cướp” mất Tiểu Viên, “Để mợ bế một đứa.”



“Trời ơi, đúng là trắng trẻo xinh xắn, b.ú mẹ tốt thật.” Bác gái Niên vừa nhìn hai bé vừa trầm trồ khen ngợi.



“Cặp sinh đôi này dễ phân biệt thật, một đứa giống bố, một đứa giống mẹ. Cùng là sinh đôi, sao mà khác biệt thế?”



Mợ đáp:

“Nguyệt Quý nói cái gì mà sinh đôi cùng trứng với khác trứng gì đó, tôi thì chẳng học hành gì nên cũng không hiểu, miễn biết là khác là được rồi.”



Bác gái Niên chợt ghé tai nhỏ giọng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Này bà chị, nói thật cho tôi biết, cháu trai bà có phải có phương thuốc gì bí truyền không đấy? Nếu có, tôi trả tiền cũng được, nhất định không lấy không của bà đâu.”



“Bà nói gì kỳ vậy, giữa chị em với nhau, nếu tôi có mà không chia cho chị à? Mà thật lòng, nếu có phương thuốc gì, hai đứa nhà Quảng Hạ – Quảng Thu nhà tôi chẳng dùng đầu tiên sao? Loại thứ này, đến vua chúa xưa còn chẳng có được, nói gì đến mình. Cái này phải nói là vợ chồng chúng nó có phúc, có bản lĩnh thì mới được vậy.” Mợ liếc bà một cái, rồi nói thêm.



Bác gái Niên cũng không quá thất vọng, chỉ thở dài:



“Phải rồi… cũng hiếm thật đấy, tôi sống từng này tuổi rồi, chưa từng thấy ai sinh liền hai cặp sinh đôi mà còn toàn là con trai!”



Trong khi đó, vợ chồng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đang ăn sáng trong bếp, nghe hai bà cụ nói chuyện ngoài sân mà không nhịn nổi cười.



“Vợ à, em nói thử xem, nếu mình lại có thêm một đứa nữa, liệu có phải lại sinh đôi không nhỉ?” Chu Dã nhỏ giọng trêu chọc.



Bạch Nguyệt Quý trừng mắt lườm anh một cái.



Đã bốn đứa rồi, còn định sinh nữa à?!



Nhưng để tránh thỉnh thoảng không kiềm được mà quên dùng biện pháp tránh thai, giờ thì anh đã triệt sản rồi, coi như một lần là xong, khỏi lo dài lâu.



“Triệt sản rồi, triệt sản rồi.” Chu Dã cười khẽ nói nhỏ.



Bạch Nguyệt Quý hừ nhẹ một tiếng, thì lại nghe anh cười cười nói tiếp:



“Cũng tốt thật, không phải dùng mấy thứ tránh thai nữa, cảm giác thật là thoải mái, vào rồi là chẳng muốn ra.”



Một câu nói khiến mặt Bạch Nguyệt Quý đỏ bừng, không nhịn được véo anh một cái.



Mới sáng sớm mà đã nói năng lưu manh thế hả!



Hai vợ chồng vừa ăn sáng vừa trêu chọc nhau, Chu Dã không chỉ ăn mấy cái bánh bao, mà còn ăn thêm hai củ khoai lang.



Bạch Nguyệt Quý cũng ăn một miếng nhỏ, mấy món thô mộc như thế này cô đều ăn một ít.



Trong nhà họ, thường ăn luân phiên giữa ngũ cốc thô và tinh chế, đảm bảo lượng chất xơ cần thiết, ăn uống như vậy mới tốt cho sức khỏe.



Sau khi ăn xong, Chu Dã ra ngoài nói với cậu mợ:



“Cậu, mợ, cháu tính đưa vợ với Đâu Đâu – Đô Đô lên huyện chơi một vòng, nhờ hai người trông giúp Tiểu Bác và Tiểu Viên một chút nhé. Tụi cháu chắc chiều tối là về rồi.”



“Ấy chết, thế sao được? Hai thằng bé còn đang b.ú sữa mà.” cậu vội vàng nói.



Nếu không phải cho b.ú thì không thành vấn đề, nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn b.ú mẹ.



“Chỉ một ngày thì không sao đâu. Có sẵn sữa rồi, lát đói thì hâm nóng lên rồi cho b.ú bằng bình là được.” Mợ cậu có kinh nghiệm, nói rất bình tĩnh.



Trong nhà có thùng đá lạnh, sữa mẹ vắt ra sẽ cho vào hũ sứ, đậy nắp kỹ, rồi để vào thùng đá lạnh giữ mát.



Khi hai bé đói, chỉ cần lấy ra, hâm lại là có thể cho bú.



Chỉ là một ngày, chưa đến mười hai tiếng, không vấn đề gì cả.



Bạch Nguyệt Quý cũng nhanh chóng vắt sữa vào một chiếc hũ sứ, đậy nắp lại rồi cho vào một cái nồi.



Nồi này đã được chuẩn bị sẵn đầy đá vụn, đậy kín lại thì chẳng khác gì một cái tủ lạnh mini.



Không dùng tủ đá lớn vì tủ đá nhà họ là chuyên dùng để trữ thịt tươi, để đảm bảo vệ sinh, Chu Dã mỗi ba năm ngày sẽ vệ sinh một lần. Nhưng cho dù vậy, trong tủ vẫn có mùi.



Sữa cho con b.ú thì tuyệt đối không thể có chút mùi lạ nào, nên họ dùng một cái nồi riêng, giữ lạnh tạm thời là đủ rồi.