Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 257





“Nhà còn nhiều thịt mà. Mợ đừng có làm lụng quá sức, mình đâu thiếu chút lương thực đó đâu.” Chu Dã nói.



Mới về nhà được bao lâu đâu, vậy mà mợ anh, người đã ở nhà ăn uống có da có thịt ra được, giờ lại gầy sộc đi, sắc mặt tiều tụy, người đen sạm cả lại.



Mợ cười, liếc anh một cái, rồi hỏi thăm vợ chồng cháu trai và mấy đứa chắt dạo này có khỏe không. Sau đó mới giục anh: “Cả ngày vất vả rồi, mau về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi!”



Chu Dã cũng không nấn ná nữa, đạp xe quay về.



Nửa con thỏ đó được mợ đem nấu món thỏ kho tàu, mùi thơm lan khắp nhà, hấp dẫn vô cùng.



Hàng xóm ai nấy đều không nhịn được mà khen: “Thằng cháu này còn hiếu thảo hơn cả con ruột ấy chứ, cứ gửi đồ tới liên tục thế này, ai mà không ghen tị cho được.”



Những lời này, tất nhiên chẳng mấy chốc đã lọt vào tai của cậu cả và cậu hai Cố, khiến hai người tức nghẹn đến mức khó thở!



Trước kia cứ tưởng thằng cháu này chỉ là “đuôi thỏ”, chẳng tồn tại được lâu, ai ngờ bây giờ nhìn lại, chả thấy nó có dấu hiệu xuống dốc, trái lại, đội sản xuất Ngưu Mông còn trở thành đội tiên tiến!



Người ta ai cũng mong có người thân trong đội tiên tiến để nhờ vả, còn họ thì hay rồi, không chỉ một mà có hẳn hai đứa cháu ruột, do chính em gái mình sinh ra.



Vậy mà lại cắt đứt quan hệ hết sạch. Giờ thì hay rồi, trong thôn có không ít người cười sau lưng bọn họ đấy!



Thực ra, cậu cả với cậu hai Cố vẫn còn chút “ý đồ”. Khi Chu Dã đến nhà cậu để đưa đồ, hai người cũng cố tình ra ngoài “tình cờ gặp gỡ”.



Nhưng thằng cháu ấy thấy họ lại làm như không thấy, thảnh thơi đạp con xe đạp “Đại Kim Lộc” chạy qua, hoàn toàn không coi họ là người quen.



Hai ông cậu vốn định làm ra vẻ người lớn, cho thằng cháu một cơ hội làm lành. Nếu nó thật tâm, thái độ tốt, chịu đến nhận lỗi, họ cũng có thể “miễn cưỡng” nối lại quan hệ họ hàng.



Ai ngờ thằng cháu này quá đáng thật!



Giờ mà nó có tới cầu xin, họ cũng không thèm để ý nữa!



Hai ông cậu nghĩ vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình đang hối hận, kiểu hối hận muốn xanh cả ruột gan ấy chứ.



Nghĩ lại, nếu ngày xưa không đoạn tuyệt với nó, thì giờ chắc cũng không đến mức để nó chỉ gửi đồ cho mỗi cậu ba, còn họ thì chẳng được gì.



Những món Chu Dã gửi cho cậu ba trong suốt một năm, đủ để khiến hai ông đỏ mắt thèm thuồng.



Chu Dã không biết rõ hai ông cậu xa lạ kia nghĩ gì, nhưng anh là kiểu người nào chứ? Sao lại không nhìn ra họ muốn làm lành cơ chứ.



Chỉ là chẳng cần thiết.



Anh có cậu và mợ là đủ rồi. Còn mấy người cậu cả, cậu hai, mợ cả, mợ hai kia, có thì thêm phiền chứ chẳng có ích gì. Những thứ quý giá thì nên ít thôi.



Hồi anh bị bắt vào trong kia, cậu và mợ là hai người chạy đôn chạy đáo khắp nơi, vay mượn khắp lượt, chỉ mong có thể đưa anh ra ngoài.



Không đưa ra được, họ vẫn không bỏ cuộc, liên tục gửi đồ tiếp tế vào trong cho anh. Anh hiểu rõ điều kiện của họ, những món họ gửi vào là ngoài khả năng kinh tế của họ rất nhiều.



Chỉ vì sợ anh bị đánh, bị đối xử tệ.



Hai người đó như vậy, còn hai ông cậu thì sao?



Chưa từng một lần đến thăm, đừng nói là gửi đồ gì.

Hạt Dẻ Rang Đường



Ra tù rồi, anh cũng không tính toán gì, từng đến tận nhà họ một lần, bởi vì người thân giờ chẳng còn nhiều, có một nhà tính một nhà.



Kết quả, cửa đóng then cài, lạnh nhạt ra mặt, rõ ràng là không muốn dính dáng gì.



Vậy thì thôi, “đường lớn chia đôi”, mạnh ai nấy đi!



Không nhắc chuyện đó nữa, về đến nhà, Chu Dã lại tiếp tục những ngày làm việc đồng áng từ sáng sớm đến tối mịt, tham gia vào vụ thu hoạch mùa thu.



Đến cuối tháng Mười, toàn bộ lương thực đã được thu gom xong.



Theo quy trình hằng năm, bắt đầu bước vào giai đoạn nộp công lương, cày đất trồng lúa mì đông, sau đó là bán lợn, bán dê.



Và điều dân thôn quan tâm nhất, chính là giai đoạn chia thóc, chia tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Dù năm nay tình hình chung có biến động, nhưng đội sản xuất Ngưu Mông không bị ảnh hưởng gì cả.



Không chỉ hoa màu ngoài ruộng tốt tươi, đàn lợn nuôi cũng khỏe mạnh, và đàn dê thì càng phát triển hơn, hiện đã có hơn 70 con, chủ yếu là dê cái. Năm nay họ còn bán được 15 con dê đực.



Năm ngoái vốn dự định g.i.ế.c dê mà không thực hiện được, năm nay đội quyết tâm làm cho bằng được. Đồng thời cũng để dành sẵn ba con lợn cho dịp Tết.



Còn chuyện có ai tố cáo à? Cứ việc!



“Phe con số” đã bị lật đổ rồi, xem thử giờ còn ai dám chống lưng cho đám người thích đi tố cáo lung tung nữa?



Chống lưng ư? Giờ đến bản thân họ còn lo sống yên cho qua ngày, vì đã đắc tội quá nhiều người, giờ mà không cẩn thận, sợ là sẽ bị trả thù đó!



Năm nay, điểm công của đội sản xuất Ngưu Mông lại tăng thêm một xu so với năm ngoái. Đến lúc chia lương thực, mọi người cũng được chia thêm một chút. Không nhiều, chỉ vài đồng bạc thôi, nhưng có thêm cũng đủ khiến ai nấy đều vui vẻ phấn khởi.



Chu Dã dắt theo bốn đứa con trai đứng chờ ở bãi chia lương. Đợi mọi người chia xong hết, anh mới tới chỗ đội trưởng mua thêm một trăm cân lúa mì, hai trăm cân bắp, ngoài ra còn mua thêm nhiều loại khác như đậu phộng, đậu tương…



Quan trọng nhất là khoai lang, năm nay anh cố tình mua thêm hẳn ba trăm cân! Lý do? Năm nay nhà anh định làm bún khoai lang!



Đội trưởng không nhịn được trách anh: “Không phải cậu bảo đang cố tiết kiệm tiền xây nhà sao? Sao còn mua nhiều lương thực như vậy? Cùng lắm thì mua mấy củ khoai lang, ăn dè sẻn cũng đủ rồi mà.”



Chu Dã cười đáp: “Thế sao được, có đói ai thì đói, chứ vợ con cháu thì không được để đói.”



Đội trưởng liếc nhìn hai đứa nhỏ mập mạp là Tiểu Bác và Tiểu Viên, thêm cả Đâu Đâu và Đô Đô cao to cứng cáp, cái kiểu này mà là đói hả?



Nhưng ông cũng không nói thêm nữa, biết Chu Dã là người có bản lĩnh, không cần ông lo nhiều.



Tính toán tiền xong, ông để anh mang lương thực đi.



Chu Dã đẩy xe chở lương thực về nhà, Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cũng tới giúp một tay. Đâu Đâu với Đô Đô thì ôm lấy hai đứa em nhỏ, ngồi chễm chệ trên đống bao tải lương thực, cả đám kéo nhau về nhà, khí thế rầm rộ.



Ở nhà, Bạch Nguyệt Quý đã dọn dẹp sẵn căn phòng phía Tây. Sau khi lương thực mang về, tất cả đều được chất gọn lên các kệ gỗ trong phòng để tích trữ.



“Cuối cùng cũng xong rồi.” sau khi dọn dẹp xong hết, Chu Dã thở phào.



“Chưa đâu, mai còn phải lên núi chặt củi đấy.” Bạch Nguyệt Quý cười cười.



Chu Dã liếc vợ một cái đầy trêu ghẹo, cười hừ một tiếng, không nói thêm gì.



Nhưng đến tối, người này cứ qua lại liên tục, không chịu nghỉ.



Nửa đêm, Đâu Đâu bỗng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy cảnh tượng “kinh điển”, lập tức lên tiếng:

“Bố, bố đang bắt nạt mẹ!”



Một câu nói bất ngờ khiến Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều khựng lại.



Đâu Đâu đang mở to mắt nhìn hai vợ chồng đang trùm chăn “chồng chất” lên nhau. Bạch Nguyệt Quý đầu óc như bị đứng hình ngay tại chỗ.



Trước kia từng nghe người ta kể chuyện bố mẹ ngủ chung giường với con rồi bị “bắt quả tang” khi làm chuyện vợ chồng, không ngờ đến phiên mình cũng gặp phải.



Chỉ muốn độn thổ!



“Đâu Đâu ngoan, bố không bắt nạt mẹ đâu, bố mẹ đang nói chuyện thôi.” So với vợ, Chu Dã tỏ ra rất bình tĩnh, mặt không đỏ, hơi không gấp, nói tỉnh bơ.



Đâu Đâu nhíu mày: “Nhưng con nghe mẹ khóc!”



“Con nghe nhầm rồi…” Bạch Nguyệt Quý lí nhí phản đối.



Đâu Đâu bò tới sờ mặt mẹ, không thấy nước mắt thì mới yên tâm, quay sang nói với bố: “Bố, con muốn đi tè.”



Chu Dã bế con xuống đất đi vệ sinh, xong xuôi lại bế nó trở về giường.



“Ngủ ngoan đi con.” Chu Dã nhẹ giọng dỗ.



Đâu Đâu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Còn chuyện sau đó… bố có tiếp tục “bắt nạt” mẹ không, thì bé không biết nữa rồi.