Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 104: Vợ Của Anh Đâu





Tần Trí Viễn hơi nghẹn họng: “Anh không hỏi, thì em không nói sao? Anh còn lo lắng mấy ngày hôm nay em ăn không được nữa đấy.”

Ôn Như Ý nhìn dáng vẻ và gương mặt kinh ngạc của anh mà cười nói: “Thế bây giờ em nói cho anh biết rồi, em biết nấu ăn, có phải sau này anh dự định không nấu ăn nữa không?”

Tần Trí Viễn lập tức ho vài tiếng: “Anh không có nói như thế, anh chỉ nghĩ, vậy sau này có phải là anh không cần ăn đồ ăn ở nhà ăn nữa không?”

Phải biết là, cho dù đồ ăn ở nhà ăn có ngon bao nhiêu đi nữa, nhưng ngày nào anh cũng ăn thì cũng sẽ ngán!

Ôn Như Ý lườm anh một cái: “Thế anh mau lại phụ giúp trước đi.”

Tần Trí Viễn đáp một tiếng, vội vàng tới trước đưa hải sản đã xử lý xong cho cô, lúc cô bận rộn nấu ăn thì Tần Trí Viễn phụ giúp cô một tay, hai vợ chồng họ bận rộn gần ba tiếng đồng hồ, tám món ăn cuối cùng cũng làm xong rồi, trong tám món này có sáu món mặn, nói ra cũng xem như là rất có thể diện.

Vốn dĩ Ôn Như Ý muốn mang rượu mà lúc trước họ mang từ Giang Thành đến để mời khách, nhưng Tần Trí Viễn không cho, dẫu sao trong bộ đội, nếu như không phải dịp đặc biệt sẽ không cho phép uống rượu.

Ôn Như Ý không nghĩ đến chuyện này, bèn nói: “Nhưng em chưa mua đồ uống, hay là anh đi mua nhé?”

Tần Trí Viễn trực tiếp nói: “Không cần, lúc anh thông báo cho họ cũng không định để họ tay không đến, đợi lát nữa họ nhất định sẽ mang ít trái cây và nước uống đến.”

Ôn Như Ý cười: “Anh mời người ta đến ăn cơm còn bảo người ta mua đồ đến à?”

Tần Trí Viễn mím môi: “Có gì đâu, mọi người đều là người của mình, lúc trước anh còn đi hồng bao nữa đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng bước chân và tiếng thô bạo của một nhóm người đàn ông thô lỗ, không cần đoán anh cũng biết, người của đoàn ba bọn họ đến rồi.

Đây là lần đầu tiên Ôn Như Ý chính thức gặp đồng chí của Tần Trí Viễn, cho nên trước khi khách vào nhà, cô vội vàng về phòng thay quần áo, sau khi thay xong, nghe thấy bên ngoài phòng có người hỏi Tần Trí Viễn: “Vợ của anh đâu?”

Tần Trí Viễn ở bên ngoài gọi cô một tiếng, cô rất nhanh đáp lại, sau đó vén tóc lỏng lẻo trên đầu rồi đi ra ngoài, lần này khách đến cũng khá đông, đa số đều là đồng chí nam, cộng thêm Kim Quế Hoa vào, cũng mới có bốn nữ đồng chí đến, cô chào hỏi với mọi người.

Mọi người trong phòng khách di chuyển ánh mắt sang cô, trong số họ có vài người đã gặp qua Ôn Như Ý lúc đi đón tàu, nhưng lúc này khi gặp lại cô, ánh mắt của họ cũng không kìm được ánh lên một tia kinh diễm.

May

Không có nguyên nhân nào khác, người phụ nữ bước ra từ trong phòng quá xinh đẹp, cô mặc chiếc quần dài ống rộng và áo sơ mi trắng, mái tóc được vén lên, lộ ra khuôn mặt rạng ngời, bên tai còn đặc biệt để vài lọn tóc rủ xuống, thêm nữa cô lại dịu dàng nhẹ nhàng hơn nhiều, đồng thời cũng ra dáng một người vợ hiền, một người mẹ tốt.

Giọng nói cũng nhẹ nhàng ngọt ngào hơn, dịu dàng dễ nghe.

Ngay cả các quân tẩu đi theo chồng của mình đến nhìn thấy cô cũng hít ngược một hơi, đây có lẽ là tiên nữ trong truyền thuyết nhỉ?

Cuối cùng Giang Vĩnh Quân cũng hiểu được, tại sao ban đầu khi Tần Trí Viễn xin ông ấy đơn kết hôn lại gấp gáp la lối om sòm như vậy, đổi lại là chàng trai thanh niên nào nếu như không lấy được đơn xin kết hôn cũng đều gấp!

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, quay về ông ấy phải giáo huấn đàng hoàng cho Tần Trí Viễn mới được, sức ý chí của quân nhân bọn họ không thể vì một người đẹp mà nhanh chóng sụp đổ như vậy được!

“Giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi, đồng chí Ôn Như Ý.” Tần Trí Viễn trực tiếp kéo Ôn Như Ý đến bên mình, giới thiệu với mọi người đang đứng trong phòng khách.

Mọi người hoàn hồn, nhìn Tần Trí Viễn vội vàng trêu ghẹo: “Chả trách anh vội vàng muốn kết hôn gấp như vậy, thì ra là trúng chiêu của tiên nữ rồi...”

Ôn Như Ý cũng không phải lần đầu nghe thấy người khác khen cô, có chút quen rồi, nhưng cô cũng giả vờ ngại ngùng nói: “Mọi người ngồi xuống trước đi, tôi vào xem canh súp, sắp xong rồi.”

Kim Quế Hoa cũng vội đi theo vào phụ giúp, đợi khi họ đi ra, vừa hay nghe Tần Trí Viễn nói với mọi người: “Những món ăn này làm sao mà tôi làm được, toàn là do đồng chí Ôn Như Ý làm đấy, món gì cô ấy cũng biết nấu, tôi chỉ phụ cô ấy mấy việc linh tinh thôi.”