Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 116:





Ôn Như Ý cũng không trêu anh nữa, vội vàng đi nấu món cuối, đợi họ ăn cơm trưa xong, thời gian cũng kha khá, Ôn Như Ý kiểm tra hành lý lại một lượt cho anh, sau đó đưa toàn bộ đồ hộp mà lúc trước Hạ Chí Cương cho họ để anh mang theo.

“Anh xem có những đồ hộp này, các anh ra biển ăn uống cũng tiện lợi hơn nhiều.” Cô vừa nhét vừa nói: “Nếu như bàn bạc thành công chuyện làm ăn với bộ đội anh cũng là một chuyện tốt.”

Tần Trí Viễn cũng tán thành với câu nói của cô, bọn họ ở trên biển còn đỡ hơn chút, ít nhất còn có thể đánh bắt ít cá ăn, như bộ đội Tây Bắc, vừa bước vào mùa đông, thảm hơn họ nhiều, lúc này nếu như họ có thể có chút đồ hộp hải sản để ăn, thế thì quá tốt rồi, chỉ là không biết Giang Vĩnh Quân bên kia nói chuyện như thế nào.

Rất nhanh anh đáp lại: “Thế ngày mai đi họp em phải thúc giục chính ủy Giang, chúng ta cũng nhanh chóng lấy đơn hàng cho bộ đội, có đơn hàng rồi lúc bàn điều kiện với Phúc Nhân bên kia mới có thể lấy được chút lợi nhuận.”

Ôn Như Ý gật đầu, đưa tay ra ôm anh: “Thế anh phải về sớm nhé, một mình em ở nhà cũng sẽ sợ đấy.”

Tần Trí Viễn xoa xoa đầu cô, biết cô đang lo lắng điều gì, chỉ ừm một tiếng: “Yên tâm, bọn anh an toàn cả đấy.”

Lúc hai người đang ôm nhau không nỡ rời xa, nhân viên liên lạc Từ Thiệu Phong không biết điều mà đi vào: “Phó đoàn trưởng Tần...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chàng trai mới hai mươi tuổi đầu, nhìn thấy khung cảnh trước mặt lập tức đỏ mặt, để lại một câu “Mọi người đang đợi anh” rồi vội vàng chạy đi mất.

Lúc này Ôn Như Ý mới buông anh ra, cùng anh ra khỏi nhà, đến nơi đóng quân, Tần Trí Viễn đến bộ đội chuẩn bị ra biển, Ôn Như Ý trực tiếp rẽ đến văn phòng.

Giờ này dường như cô đã đến muộn, lúc bước vào phòng họp, Giang Vĩnh Quân bọn họ đã đến, mấy người cũng không biết đang nói cái gì mà trông tinh thần có vẻ rất vui mừng, cô hỏi ra mới biết, vừa nãy bộ đội anh em mà lúc trước họ liên hệ đã trả lời thư, bên kia cũng đang sầu vì nhóm thanh niên tri thức và tân binh trong binh đoàn mắc bệnh, đồng ý đặt một số hàng hải sản khô và rong biển tảo tía từ họ, không chỉ như vậy, công xã bên đó cũng đặt một lô hàng, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng đây là một khởi đầu rất tốt!

Một nhóm người rất nhanh bắt đầu cuộc họp về việc hợp tác với Phúc Nhân, cuộc họp lần này chủ yếu là bàn về lợi ích và trách nhiệm của hai bên khi hợp tác với nhau, cuộc họp diễn ra rất nhanh, bởi vì lúc trước mọi người đã thảo luận qua một vài công việc, bọn họ bên này cảm thấy việc sản xuất và tiêu thụ của nhà máy mới chủ yếu do Phúc Nhân quản lý, nhưng phương diện công nhân vẫn phải để họ quản, dù sao nói đến cùng cũng là cùng nhau quản lý, còn về lợi ích, do họ không phải là bên bỏ vốn chủ yếu, lấy ít một chút cũng có thể chấp nhận được.

Sau khi bàn xong, ngày hôm sau đợi Hạ Chí Cương vừa đến, mọi người cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Hạ Chí Cương cũng có suy nghĩ của riêng mình, nhưng sau khi biết được bộ đội mới bắt đầu hợp tác đã lấy được một lô đơn hàng từ những bộ đội khác, cuộc họp dễ nói hơn một chút, đặc biệt là sau khi nghe Ôn Như Ý nhắc đến đồ hộp trái cây và cháo bát bảo, cảm thấy đây là một dây chuyền sản xuất mới có khả thi, cho nên mọi việc rất nhanh đã được sắp xếp ổn thỏa.

Nói đến cuối, Hạ Chí Cương cũng trực tiếp nói: “Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp thiết bị và nhân viên kỹ thuật vào nhà máy, nhưng hy vọng nhân viên quản lý đầu nối bên bộ đội và công xưởng do đồng chí Ôn Như Ý đảm nhận.”

May

Vốn dĩ nhà máy của họ chính là do Ôn Như Ý tìm mối quan hệ, Giang Vĩnh Quân làm sao mà không đồng ý được, lập tức đáp: “Được, sẽ do đồng chí Ôn Như Ý làm đầu nối với bên cậu, nhà máy chỗ chúng tôi cũng đã dọn dẹp kha khá, các cậu muốn đưa thiết bị đến thì gọi điện thoại trước một tiếng là được.”

Sự việc đã bàn bạc xong một cách thuận lợi như vậy, Ôn Như Ý và Giang Vĩnh Quân tiễn người đi, trước khi đi, Ôn Như Ý cũng hỏi đùa Hạ Chí Cương lần này có phải là gạt bỏ mọi khó khăn mới thành lập phân xưởng mới ở bên này hay không.