Ánh mắt đầy châm biếm của cô, nhìn bà ta giống như đang xem vai hề nhảy nhót vậy, Lý Linh tức muốn chết, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
May
Thật ra mấy ngày hôm nay đoàn hai cũng có rất nhiều người đến tìm bà ta, muốn bà ta nhờ vả kết thân với Ôn Như Ý, nhưng sau khi biết quan hệ giữa bà ta với Ôn Như Ý không tốt nên không còn đến tìm bà ta nữa, thậm chí sau lưng còn bàn tán nói may mà lúc đầu Tần Trí Viễn không kết hôn với Lý Đông Ny, nếu không thì tiếc cho Tần Trí Viễn rồi, ngay cả Vu Vĩ Đào cũng đang nói, Tần Trí Viễn số tốt, cưới được một người vợ xinh đẹp như thế, còn làm cho anh hãnh diện.
Nghe thử xem toàn là những lời gì vậy chứ!
Bà ta hít sâu một hơi, vẫn chưa đáp lại Lý Đông Ny đã nói: “Ôn Như Ý, đời người sẽ không thuận lợi như thế, tốt nhất cô đừng đắc ý vênh váo, cẩn thận vui quá hóa buồn.”
Ôn Như Ý nhướng mày: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ không kiêu ngạo cũng không tự ti, làm tốt mỗi một việc, sẽ không để các người xem trò cười đâu.”
Lúc này Lý Linh cũng chỉ có thể nghiến chặt răng, nói: “Bọn tôi đợi xem!”
Nói xong, bà ta trực tiếp giậm chân kéo Lý Đông Ny vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ôn Như Ý nhìn bóng lưng tức hồng hộc của hai người, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn, sau này ai làm cô khó chịu, cô sẽ làm người đó khó chịu, ai cũng không tha.
Mặc dù ở nhà trống vắng, nhưng sau khi thiết bị được đưa vào nhà máy mới, người bên Phúc Nhân cũng rất nhanh đến, bọn họ tổng cộng có 8 người đến, một phân xưởng trưởng và trợ lý anh ta, hai nhân viên kỹ thuật, hai nhân viên kiểm tra chất lượng và hai nhân viên nghiên cứu phát triển, bởi vì có nữ đồng chí, Ôn Như Ý lại bắt đầu bận rộn, cô dẫn đến phòng ở cho khách mà bộ đội đã sắp xếp, có rất nhiều phòng ở dành cho khách, lúc trước cũng ít khi có người ở, cho nên điều này đối với bộ đội cũng không có ảnh hưởng gì.
Vấn đề gia công, kỹ thuật công nghệ của Phúc Nhân đã rất thành thục, lần này trọng điểm nghiên cứu phát triển chủ yếu của họ nằm ở những loại đồ hộp khác, chủ quản nghiên cứu phát triển Phùng Ngọc Phân nghe Hạ Chí Cương nói đề nghị này do Ôn Như Ý đưa ra, cho nên nhân lúc bây giờ cô ở đây, bèn hỏi cô có suy nghĩ gì về phương diện này.
Ôn Như Ý kính phục thái độ làm việc của cô ấy, nhưng bây giờ cô vẫn chưa chính thức đi làm nữa đấy, cho nên không muốn thảo luận vấn đề này lắm, chỉ cười nói: “Cái này nhất thời tôi cũng không biết nói với cô như thế nào, hay là đợi sau khi tôi chỉnh lý lại lối suy nghĩ, đến khi đi làm sẽ nói rõ với cô?”
Phùng Ngọc Phân nghĩ lại cũng đúng, là bản thân nóng vội quá, làm gì có chuyện nhà máy chưa hoạt động đã bắt người ta đi làm chứ: “Vậy được, đợi đi làm rồi chúng ta bàn kỹ hơn.”
Sau khi nhân viên của Phúc Nhân sắp xếp xong, công việc tuyển dụng của nhà máy cũng rất nhanh được tiến hành, nhà máy mới lần này chủ yếu chia thành các khu vực, một là khu vực hàng hải sản khô, hai là khu vực đồ hộp hải sản, khu vực còn lại chính là khu đồ hộp loại khác mà Ôn Như Ý đề xuất, chủ yếu là lấy đồ hộp trái cây và đồ hộp rau củ làm chính.
Ba khu hoạt động cùng lúc, cần không ít công nhân, bảng thông báo tuyển dụng vừa được dán lên, nhà máy mới trở nên náo nhiệt, vốn dĩ bộ đội chỉ muốn tuyển quân tẩu, nhưng mà nghĩ đến tập thể quân dân, bộ đội muốn hòa nhập với địa phương, phải giao thiệp tốt với người dân, cho nên thông báo tuyển dụng lần này ngoại trừ tuyển quân tẩu ra còn tuyển người dân ở trên đảo.
Vấn đề này Ôn Như Ý không phụ trách, cô có được thời gian rảnh, vốn dĩ cô định ở nhà viết những ý tưởng trong công việc thành bản thảo để nộp, dẫu sao lần này họ hợp tác là Phúc Nhân bên kia chủ đạo, bộ đội bọn họ cũng phải kiếm chút thành tích mới được, nếu không đến lúc đó nhà máy này thật sự đều do Phúc Nhân quản tất cả.
Nhưng một khi yên tĩnh, nghĩ đến Tần Trí Viễn bây giờ vẫn chưa quay về, cô không thể nào tập trung được, tính thời gian Tần Trí Viễn ra biển cũng phải mười hai ngày rồi, vì thế cô đi tìm Giang Vĩnh Quân hỏi tình hình.