Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 131:





Ở trước mặt mấy người đàn ông mà bị một bác sĩ nam hỏi như vậy, Ôn Như Ý đột nhiên có hơi ngại, cô ngây người, nói một cách rất căng thẳng: “Chưa, có lẽ là mấy ngày này...”

Cô vẫn chưa nói xong câu này đột nhiên nghẹn họng, sau đó trong đầu đùng một tiếng, nhớ đến một chuyện đáng sợ, cô đã chậm kinh ba đến bốn ngày rồi!

Không phải, không thể chứ?

Cô khẽ ngước mắt, liếc nhìn Tần Trí Viễn một cái, sau đó mới lắp bắp nói với bác sĩ: “Hình, hình như chậm mấy ngày rồi...”

Bác sĩ nhướng mày: “Không có phản ứng gì khác sao?”

Ôn Như Ý vẫn lắp bắp nói: “Hình, hình như không có, chỉ có cảm giác ăn ngon hơn.”

Bên này bác sĩ cũng bắt mạch xong, nghe thấy cô nói vậy trực tiếp bật cười, nhìn Tần Trí Viễn nói: “Có lẽ tôi đã biết được nguyên nhân anh ăn kém là gì rồi.”

Nói xong, bác sĩ buông cổ tay Ôn Như Ý ra, cười mỉm nhìn hai vợ chồng họ: “Chúc mừng hai người, bắt đầu từ hôm nay hai người đã lên chức rồi.”

Tần Trí Viễn hoang mang mơ hồ: “Tình huống gì vậy?”

Ngoại trừ Tần Trí Viễn, ba người còn lại đều đã làm cha, vừa nghe bác sĩ nói vậy thì lập tức phản ứng lại ngay, hỏi bác sĩ: “Ý gì thế, ý cậu nói là đồng chí Tiểu Ôn có thai rồi?”

Bác sĩ gật đầu: “Đúng, mạch đập đều trôi chảy, trơn tru như ngọc, tám mươi phần trăm là có thai.”

Lời anh ấy vừa dứt, Giang Vĩnh Quân và hai người còn lại lập tức nhìn sang Tần Trí Viễn, bật cười ha ha, sau đó là những lời chúc mừng anh: “Chúc mừng cậu nha, Tiểu Tần, không ngờ đấy, nhanh như vậy cậu đã làm cha rồi, vậy mà đã theo kịp mấy người bọn tôi rồi!”

May

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hai đương sự được chúc mừng nhìn đối phương với khuôn mặt ngỡ ngàng, đầu óc Tần Trí Viễn bây giờ vẫn trống rỗng, anh khẽ nuốt nước bọt, nhìn bác sĩ với vẻ mặt không dám tin: “Bác sĩ, anh nói thật sao? Vợ tôi, cô ấy có thai rồi?”

Ôn Như Ý cũng rất mơ hồ, bởi vì lúc trước kỳ kinh nguyệt của cô cũng sẽ lúc trễ vài ngày, cho nên lần này cô không hề để ý đến, nhưng không ngờ cô đã mang thai rồi?

Ôi, trời đất ơi!

Vậy mà cô đã có con rồi?

Cô lẩm bẩm hỏi: “Thế bắt mạch đó có chuẩn không?”

Bác sĩ đã rất khẳng định, nhưng anh ấy sẽ không nói chắc chắn như thế: “Chắc không sai được, nếu không bây giờ hai người xét nghiệm m.á.u đi?”

Tần Trí Viễn nhìn Ôn Như Ý, họ vẫn luôn dùng biện pháp an toàn, cũng không nghĩ đến sẽ có con ngay, cho nên anh thật sự không nghĩ đến cô sẽ mang thai, trong đầu anh vẫn có chút khó hiểu: “Nếu như cô ấy mang thai, thế sao không có chút phản ứng nào cả vậy?”

Bác sĩ lập tức nói: “Ai nói không có phản ứng? Phản ứng của cô ấy chẳng phải đã chạy đến người anh hết rồi sao?”

Những người khác nghe mà cũng không hiểu, bác sĩ giải thích thêm: “Thông thường đồng chí nữ mang thai, bản thân cô ấy có phản ứng, nhưng vẫn còn một tình huống khác khá đặc biệt, gọi là hội chứng đi kèm với mang thai, là một vấn đề tâm lý, nguyên nhân phát bệnh chủ yếu có liên quan đến yếu tố tâm lý, chẳng hạn có thể là vì đồng chí nam quá mong muốn có con, nảy sinh một vài cảm xúc lo âu, từ đó xuất hiện hàng loạt triệu chứng khó chịu.”

Mấy người đàn ông nghe mà ngạc nhiên: “Còn có kiểu chuyện tốt này sao? Phản ứng trong thời kỳ mang thai còn có thể để đàn ông gánh thay sao?”

Kiếp trước Ôn Như Ý chưa từng sinh con, cũng chưa từng mang thai, cô nghe mà cũng cảm thấy thần kỳ: “Mang thai tốt như vậy sao?”

Bác sĩ là bên khoa nội, không biết quá chi tiết về những điều bên khoa phụ sản, cho nên cũng chỉ có thể giải thích đơn giản với họ như vậy: “Đứa bé có lẽ vẫn còn rất nhỏ, những tình huống này đều khó nói, tôi làm đơn xét nghiệm m.á.u cho hai người trước, lần sau hai người vẫn phải đến khoa phụ sản bên kia xác nhận lại.”

Mặc dù anh ấy nói như vậy, nhưng ba người còn lại đều chắc chắn Tần Trí Viễn sắp làm cha, cho nên không cùng với hai người họ xét nghiệm máu, đợi ba người vừa rời đi, hai vợ chồng họ đi xét nghiệm máu, xét nghiệm m.á.u không có kết quả nhanh như thế, lúc này đã sắp qua giờ ăn trưa, hai vợ chồng cũng không vội đi ăn cơm, chỉ ngồi ở đại sảnh chờ kết quả.

Bệnh viện quân đội vốn dĩ cũng không có quá nhiều người, lại đang giờ ăn trưa, nên bây giờ đại sảnh rất yên tĩnh, tất cả cảm giác đều được phóng đại vào thời khắc này, Tần Trí Viễn mới đột nhiên cảm giác hình như người mình đang run lên.