Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 142: Anh Có Biết Nói Chuyện Không





Tần Trí Viễn mím môi: “Lỡ như ngày mai cũng mưa thì sao?”

Ôn Như Ý trực tiếp lườm anh một cái: “Anh có biết nói chuyện không?”

Sự thật chứng minh, Tần Trí Viễn không biết nói chuyện, trời cũng không đẹp, mưa ngày mùng 2 tháng Giêng còn nặng hạt hơn ngày mùng 1 tháng Giêng âm lịch, quân đội hủy huấn luyện, Tần Trí Viễn cũng không đi làm nữa, hai vợ chồng ở nhà không có việc gì làm, nên muốn làm chút gì đó trên giường, nhưng trời mưa và Triệu Tú Hoa cũng không ra ngoài, bà ở mãi trong nhà, nên họ không có thời gian để làm chuyện đó.

Ngày thứ ba tạnh mưa, nhưng Ôn Như Ý cũng không còn hứng thú ra ngoài nữa, cộng thêm sau khi trời mưa, mặt đường rất trơn, cô cũng không muốn ra ngoài, cho nên ba ngày nghỉ Tết của cô cứ trôi qua một cách mơ hồ, làm không có một chút không khí Tết gì cả.

Lúc nghỉ Tết, mặc dù bộ đội có người đến tuần tra nhà máy, nhưng dù sao cũng mới mưa lớn xong, cho nên ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ chính là công nhân toàn xưởng kiểm tra thiết bị và sản phẩm của nhà máy, xem thử có bị thấm nước mưa không, may mà trước khi nghỉ Tết, mọi người đã kiểm tra rất kỹ, đồ đạc trong xưởng mọi thứ đều nguyên vẹn.

Sau đó, Trần Kim triệu tập quản lý hậu cần mở cuộc họp, để mọi người bàn giao công việc đang làm, công nhân nhà máy mới không nhiều, chuyện cũng ít, lại là ngày đầu sau Tết, Ôn Như Ý cũng không có mấy việc phải bàn giao.

Sau khi tan họp, Ôn Như Ý và Phùng Ngọc Phân bị Trần Kim gọi đến văn phòng, Trần Kim trực tiếp đưa cho hai người một phần thông báo, nói: “Còn chưa đến hai tháng nữa là hội chợ Canton diễn ra, năm nay sản phẩm của nhà máy chúng ta cũng cần được trưng bày, cho nên hai người các cô cần phải nhanh chóng chỉnh lý tư liệu sản phẩm, đến lúc đó tôi còn phải đến xưởng chính làm mục lục.”

Ôn Như Ý vừa nghe ba từ “Hội chợ Canton” lập tức ngớ ra: “Chúng ta còn tham gia Hội chợ Canton sao? Chuyện từ lúc nào vậy?”

Phùng Ngọc Phân nhận lấy thông báo: “Chúng ta cũng mới bắt đầu tham gia vào đầu năm ngoái, lần này là lần thứ ba.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhưng mà hai lần Hội chợ Canton lúc trước, thành tích xuất khẩu mà họ ký được rất bình thường, thậm chí còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ở trên, nếu như năm nay mà không được nữa sợ rằng lần sau sẽ không có cơ hội tham gia nữa.

Đương nhiên rồi, lời này bây giờ cô ấy sẽ không nói với Ôn Như Ý.

Ở kiếp trước Ôn Như Ý có đi Hội chợ Canton với người cha tồi đó một lần, có lẽ biết được một vài quá trình của nó, chỉ là cô không ngờ Phúc Nhân vậy mà lấy được tư cách tham gia, nhưng mà nghĩ lại cũng phải, bây giờ tên doanh nghiệp nào đa số cũng có 2 chữ Hoa Hạ trong đó, muốn tham gia thì có lẽ không quá phức tạp, huống hồ bây giờ đồ hộp đối với quốc gia mà nói, đó là hàng xa xỉ phẩm, thông thường chỉ đến dịp lễ Tết mới mua.

Nhưng nền kinh tế nước ngoài phát triển hơn trong nước, hơn nữa người nước ngoài dường như thích đồ hộp hơn, thậm chí trong cuộc sống của họ, đồ hộp là một loại đồ ăn không thể thiếu, họ cũng có thể mua nổi, cho nên làm xuất khẩu Phúc Nhân bọn họ mới có thể kiếm được nhiều tiền!

Trong đầu cô đột nhiên đã nảy lên ý tưởng, đợi Trần Kim vừa đi, cô bèn kéo Phùng Ngọc Phân lại lén hỏi: “Thế nếu như lần này có sản phẩm mới của nhà máy mới, hai chúng ta có thể đi không?”

May

Phùng Ngọc Phân nghĩ một lát, nói: “Nếu như đơn xin của cô được xưởng chính phê duyệt thì đi, năm ngoái tôi không được duyệt.”

Mắt Ôn Như Ý sáng lên, tiếng Anh cấp 4 của cô cũng không tệ, cũng từng làm qua tiêu thụ, nghĩ chắc xin không có vấn đề gì: “Thế nếu như tôi muốn đi thì xin xưởng chính như thế nào vậy?”

Phùng Ngọc Phân ngạc nhiên nhìn cô: “Cô cũng muốn đi?”

Ôn Như Ý gật đầu, cô biết Trần Kim có thành kiến với những người hậu cần của bộ đội được đưa lên, chỉ là chẳng qua cô là đầu đàn của những người hậu cần bộ đội này, cho nên thành kiến của anh ta càng lớn hơn chút, thậm chí anh ta dường như rất muốn tước bỏ quyền quản lý trong tay cô vậy.

Mặc dù lúc trước quan hệ của cô với Hạ Chí Cương rất tốt, nhưng cô không hề đi vào trung tâm quản lý của Phúc Nhân, nếu như Trần Kim cứ tiếp tục nhắm vào cô như thế này, có lẽ rất nhanh cô sẽ biến thành một công nhân bình thường trong dây chuyền sản xuất bây giờ.