Đêm hôm nay mọi người đều không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau ai cũng dậy đúng giờ, sau khi ăn sáng xong, Ôn Như Ý cũng thu dọn một lượt, sau đó cùng mọi người xuất phát đến Hội chợ.
Hội chợ Canton cách khách sạn một khoảng cách hơi xa, sau khi xuống lầu Ôn Như Ý mới phát hiện, thành phố lớn quả nhiên là thành phố lớn, mặc dù không có cách nào so với Dương Thành ở đời sau, nhưng môi trường như thế này tốt hơn nhiều so với Giang Thành bọn họ, dòng người ồn ào tấp nập, những tòa nhà cao tầng, những con đường xi măng bằng phẳng, những bụi cây xanh tươi hai bên đường, đâu đâu cũng tượng trưng cho sự thịnh vượng phồn hoa.
Nhóm người đi bộ khoảng mười phút thì đến địa điểm, tòa nhà cao bốn tầng, rất mới, có dòng chữ màu trắng “Hội chợ Xuất nhập khẩu Hoa Hạ” trên nền đỏ rực rỡ, lúc này đã 8 giờ, bốn phương tám hướng đều có người đi về phía bên này, một khung cảnh ồn ào náo nhiệt.
Rất nhanh họ bước vào hội trường, người bên trong còn nhiều hơn người bên ngoài, đủ kiểu người, nói nhiều ngôn ngữ khác nhau, vị trí triển lãm đa dạng, đâu đâu cũng là hình ảnh con người bận rộn.
Ôn Như Ý cùng với Phùng Ngọc Phân bọn họ cũng nhanh chóng tìm đến khu triển lãm của mình, ở đây đã có công hữu khác tới trước, sản phẩm mà họ mang đến cơ bản đã trưng bày ra, không cần Ôn Như Ý động tay, đợi họ làm xong, triển lãm bên cạnh cũng lần lượt có người đến.
Các khu triển lãm đã được phân chia theo đoàn giao dịch, khu triển lãm của họ bên này đều thuộc về đoàn giao dịch thực phẩm, mặc dù đồ đạc trưng bày không giống nhau, nhưng ít nhiều cũng có chút cạnh tranh với nhau.
Hôm nay Ôn Như Ý mặc một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp, bên dưới là một chiếc quần màu đen rất có cảm giác thanh lịch, đi giày màu trắng, tổng thể nhìn trông rất có khí chất của tinh anh, đứng trên bục triển lãm đó, đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Lúc này gian hàng cũng không có thương khách gì, người của công xưởng gian hàng kế bên nhìn thấy hôm nay họ đổi người mới đến, bèn lại bắt chuyện với Ôn Như Ý: “Cô cũng đến từ thành phố Thanh à? Sao hôm qua không nhìn thấy cô?”
Ôn Như Ý khẽ cười, nói: “Chúng tôi chia đợt đến.”
Người đó cười một tiếng: “Thế lần này các cô đến cũng khá nhiều người, chắc chắn có thể lấy được rất nhiều đơn hàng nhỉ, không giống bọn tôi, hôm qua không lấy được bao nhiêu đơn hàng, còn chưa đủ 20 vạn.”
Ôn Như Ý cũng không biết đồng chí này là cố tình chọc tức người ta hay là nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà nói ra những lời như thế này trước mặt cô, sao cô nghe mà cảm thấy hơi khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô bèn cười một tiếng, nói: “Phải đấy, thế thì quả thực hơi ít, vậy hôm nay các người phải nỗ lực hơn.”
Lời của cô vừa dứt, Phùng Ngọc Phân ở đằng sau lập tức kéo nhẹ cô một cái: “Có người đến rồi.”
Ôn Như Ý quay đầu, nhìn thấy một dòng người đi về phía gian hàng của họ, bọn họ có tóc vàng mắt xanh, thân hình cao ráo, nhìn trông có vẻ là người châu Âu, có nam có nữ, tầm khoảng 10 người, có lẽ là một đoàn thể.
Đây hơn một nửa là khách hàng lớn đấy, cô lập tức đi lại, cười chào hỏi: “Morning,Sir and Madam,welcome to our booth,I am Lucky,may I help you?”
(Chào buổi sáng, chào mừng đã đến gian hàng của chúng tôi, tôi là Lucky, tôi có thể giúp gì cho bạn?)
Nhóm người đó nghe thấy cô nói tiếng Anh lưu loát, lại vác cái bụng bầu, nhìn cô với vẻ hơi ngạc nhiên, rất nhanh có một anh đẹp trai tóc vàng cong môi cười: “We are looking for some canned fish, Could you introduce your products to us?”
May
(Chúng tôi đang tìm một vài sản phẩm cá đóng hộp, bạn có thể giới thiệu về sản phẩm của mình cho chúng tôi biết được không?)
Ôn Như Ý cười nhẹ: “Of course, Our factory produces over twenty types of canned goods in total, come in please, I can show you around.”
(Đương nhiên rồi, nhà máy chúng tôi sản xuất được tất cả hai mươi loại đồ hộp, mời quý vị đi qua bên này, tôi sẽ giới thiệu cho quý vị.)
Nói xong, cô vội vàng quay đầu lại nhìn Phùng Ngọc Phân và nói: “Mau lấy tài liệu sản phẩm mà lúc trước chúng ta chuẩn bị lại đây, bày lên bàn, lấy sổ ghi chép, rót trà.”
Phùng Ngọc Phân không dám chậm trễ, lập tức cầm tài liệu qua, dùng chút tiếng Anh ít ỏi của mình để chào hỏi và đưa tài liệu cho nhóm người đó, sau đó lại gọi những người khác đi rót trà, lúc cô ấy rót trà, nhìn thấy Ôn Như Ý dẫn mấy người kia đứng ở đó, trong tay cầm đồ hộp và giới thiệu với họ.
Cô nói quá lưu loát, lượng từ vựng của Phùng Ngọc Phân cũng không đủ, không nghe được rốt cuộc cô đang nói những gì, chỉ biết đám người bọn họ đứng ở đó nói tiếng Anh huyên thuyên, hình như nói đến giá cả rồi thì phải.