Chu Cảnh Diên giơ tay vuốt tóc cô, gương mặt trong bóng tối dịu dàng đến mức như sao trời lộng lẫy nhất.
"Ừm, anh đợi một lát."
Tay nhỏ vung lên, một chiếc xe đạp xuất hiện trước mặt hai người.
Chu Cảnh Diên cảm thấy khó hiểu nhìn cô.
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu: "Xe đạp này anh mang về đi, ngày mai đạp tới coi như lễ hỏi."
Cô đang lo không tìm được cớ lấy xe đạp ra.
Nhân cơ hội này lấy ra, sau này đến huyện thành sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. "Đừng nói anh mua cho em, em có rất nhiều, đâu cần lãng phí số tiền đó." Sợ Chu Cảnh Diên không nhận xe, lại chạy đi mua một chiếc. Như vậy cô rất muốn đánh người.
"Còn nữa, anh cho em nhiều lễ hỏi như vậy, em rất hài lòng."
"Chu Cảnh Diên, giữa chúng ta không cần phải phân rõ ràng như thế. " Câu nói này đả động tới Chu Cảnh Diên, anh gật đầu đi tới bên xe đạp. "Trên đường trở về cẩn thận một chút, ngày mai muộn chút hãy tới." "Được!"
Nhìn anh đạp xe đi xa, hoàn toàn không nhìn thấy được, cô mới xoay người về nhà.
Sáng sớm, Lục Thanh Nghiên dậy từ sớm, dọn dẹp trong nhà sạch sẽ.
Lấy một đĩa bánh quy điểm tâm ra đặt lên bàn gỗ, sau đó cô lại lấy một đĩa trái cây.
Trái cây là quả nho thường thấy trên núi.
Không to lắm, trên núi có, sẽ không hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Quả nho núi này, là cô đến Thanh Sơn vô tình phát hiện ra.