"Hạ phu nhân, tôi cần phải nói cho bà, người nhà quê không có bất cứ bệnh gì."
"Nhưng thật ra bà đó, có bệnh cao cao tại thượng."
Sau khi nói xong, Lục Thanh Nghiên không chút lưu luyến xoay người rời đi. "Cô... Cô đứng lại đó cho tôi!"
Thân là chủ nhiệm trong xưởng dệt của huyện, Hạ Tú Hồng chưa từng bị người ta nhục nhã như vậy.
"Được rồi."
Bà Vu biết chuyện cháu dâu đã ngâm nước nóng, giữ c.h.ặ.t t.a.y Hạ Tú Hồng. "Mẹ, để con nói chuyện hẳn hoi với con nhóc kia đã."
Hạ Tú Hồng bắt đầu phô trương, coi Lục Thanh Nghiên như cấp dưới của mình muốn giáo huấn. cảm thấy đen đủi.
Cô không hối hận chuyện đưa bà Vu trở về, chẳng qua không nghĩ tới gặp người kỳ lạ như Hạ Tú Hồng.
Vậy mà kỳ thị người nhà quê, cho rằng người thành phố cao quý ư?
Đúng là buồn cười!
"Đồng chí Lục?"
Giọng nói kinh ngạc còn vui mừng truyền từ phía trước Lục Thanh Nghiên tới.
Lục Thanh Nghiên đang cảm thấy không thoải mái ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới thì hơi sửng sốt.
"Đồng chí Ôn?"
Lại là Ôn Ngôn từng tỏ tình với cô, sao lại trùng hợp gặp được ở đây như vậy? Ôn Ngôn mặc đồng phục, cất bước đi về phía Lục Thanh Nghiên. "Sao đồng chí Lục đi ra từ nhà tôi vậy?"
"Nhà anh?"
Nghe được là nhà Ôn Ngôn, biểu cảm của Lục Thanh Nghiên thay đổi. Có cần trùng hợp như vậy không?
Đây là duyên phận phân chó gì thế này?
Cho nên Hạ Tú Hồng kia là mẹ Ôn Ngôn ư?
Thấy biểu cảm của Lục Thanh Nghiên kỳ lạ, Ôn Ngôn không hiểu gì. "Là nhà tôi, cô tới tìm tôi sao?"
"Không phải, tôi đưa bà Vu trở về, không nghĩ tới là nhà anh."
Lục Thanh Nghiên trực tiếp phủ nhận, cô điên rồi mới đi tìm Ôn Ngôn.
Biểu cảm của Ôn Ngôn lập tức ảm đạm, biết rõ cô sẽ không tới tìm anh ta, vẫn ôm một chút kỳ vọng.