Những quả lựu dại không to, Lục Thanh Nghiên chỉ hái một hai quả nếm thử hương vị, dù sao trong không gian của cô cũng có.
"Tặng cho cô."
Ngô Tiểu Anh hái một quả lựu dại to nhất, cười tủm tỉm đưa cho cô.
"Tôi có mà, quả này cô giữ lại ăn đi."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, đưa lựu dại trong tay mình cho Ngô Tiểu Anh xem.
"Ai da, lựu dại ngụ ý nhiều con nhiều phúc, chỗ chúng ta bình thường có người mới kết hôn mọi người đều sẽ tặng lụu đại" Ngô Tiểu Anh cười tủm tỉm, nhét lựu dại trong tay vào tay Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, chuyện mang thai thuận theo tự nhiên, cô lại không bắt buộc.
Nhưng mà ý tốt của Tiểu Anh, đương nhiên là cô sẽ nhận lấy.
"Đợi cô kết hôn, có phải tôi cũng nên tặng cô một quả hay không?"
Để lựu dại vào trong giỏ tre, Lục Thanh Nghiên mở miệng trêu chọc cô ấy.
Ngô Tiểu Anh lập tức đỏ bừng mặt, đôi tay che gương mặt nóng bỏng: "Cô chỉ biết trêu đùa tôi."
"Cô và đồng chí Từ sắp kết hôn rồi đúng không?"
Ngô Tiểu Anh và Từ Xuân Sinh xem mắt vô cùng thành công, hai người đều có ý với đối phương, cũng coi như là nước chảy thành sông.
"Mẹ tôi và thím Lý đang bàn bạc ngày kết hôn, đợi chị tôi kết hôn xong, có lẽ cũng nhanh thôi."
Ngô Tiểu Anh ngượng ngùng trả lời, trên gương mặt là tươi cười thẹn thùng.
"Vậy tôi chúc mừng cô trước."
"Cảm ơn."
Hai người vừa nói vừa cười, đi xuống Thanh Sơn.
"Lâm Tuyết, cô đúng là đồ không biết xấu hổ, dám quyến rũ đối tượng của người khác."
Giọng nói của Hạ Dĩnh không che giấu được lửa giận.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Ngô Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn qua, hình như thấy được hai người đang đánh nhau.
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên tốt hơn Ngô Tiểu Anh, có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra.
Đám thanh niên trí thức này đúng là không ngừng nghỉ, mới tới đại đội Thịnh Dương ngày hôm sau đã đánh nhau, đúng là giỏi!