Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục

Chương 642



Giờ đây Thẩm Phàm Tinh lại không thể tính ra Bùi Nghiễn Lễ đang ở đâu.



Những tính toán trước đó dường như đều phát sinh biến số, khiến cô cũng bắt đầu đau đầu, bối rối.



Thương Thương thì không tin mẹ mình chỉ đơn giản là đi công tác, liền ôm chầm lấy Thẩm Phàm Tinh:

“Phàm Tinh à, Phàm Tinh tốt của chị, nói thật cho chị biết đi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”



Lần này, cô ôm rất nhẹ, cẩn thận không dùng lực quá mạnh.



Thẩm Phàm Tinh bị cô năn nỉ đến mất hết cả kiên nhẫn, vừa đẩy cô ra vừa nói:

“Được rồi được rồi, để em xem lại kỹ một chút, rồi chúng ta đi tìm cậu.”



Nghe đến đó, Thương Thương lập tức cảm thấy chuyện không đơn giản chút nào.



Cô tránh sang một bên, nhìn Thẩm Phàm Tinh lấy la bàn ra, nghiêm túc tra xét.



Càng xem, sắc mặt cô càng trở nên nghiêm trọng, đến cuối cùng thì ngẩng lên nhìn Thương Thương với vẻ nặng nề:

“Thật sự có chuyện rồi. Đi thôi, chúng ta đến tìm cậu bàn bạc.”



Thẩm Phàm Tinh là người biết lượng sức mình.

Cô hiểu rõ, nếu mình trực tiếp đến hiện trường, chưa chắc đã giúp được gì, thậm chí còn có thể vướng vào, khiến Khương Tri Tri và mọi người thêm lo lắng.



Vậy nên, tốt nhất là đi nhờ viện binh.



Trên đường đi, Thương Thương vẫn cố gắng hỏi thêm:

“Có phải… rất nguy hiểm không?”



Thẩm Phàm Tinh gật đầu, giọng nghiêm túc:

“Đúng, có vẻ khá rắc rối.”



Thương Thương không hỏi thêm nữa, tuy trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn giữ vững tay lái, đưa xe đến thẳng công ty của Thương Hành Châu.



Cô là người có bản lĩnh, lớn lên trong gia đình quân nhân, từng trải và gan dạ.



Khi gặp được Thương Hành Châu, nghe Thẩm Phàm Tinh kể rằng Bùi Nghiễn Lễ mất tích, Khương Tri Tri có khả năng cũng gặp chuyện, Thương Thương mới thật sự cảm thấy căng thẳng.



Cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Phàm Tinh:

“Phàm Tinh, có phải là em hoàn toàn không tính ra được vị trí của họ không?”



Thẩm Phàm Tinh gật đầu:

“Đúng vậy. Bây giờ không tính được gì cả. Điều này chứng tỏ ở giữa đã xảy ra biến cố. Nhưng có một điều em có thể chắc chắn, mạng sống của anh ấy không gặp nguy hiểm.”



Dù sao thì mệnh cách của Thương Thương vẫn ổn, điều đó đồng nghĩa với việc Bùi Nghiễn Lễ không mất mạng.



Thương Hành Châu nghe xong thì cũng vô cùng kinh ngạc:

“Cậu đã cử hai vệ sĩ có kinh nghiệm dày dạn đi cùng mẹ cháu. Cảnh giác cực cao, không dễ bị lừa đâu.”



“Trừ khi đối phương thật sự quá mạnh. Nhưng nếu thế thì mẹ cháu đã phát hiện ra từ sớm và lập tức báo cảnh sát rồi.”



Hai vệ sĩ đó không phải người thường, chẳng qua vì bị thương nên mới xuất ngũ. Trước đó họ từng là đặc nhiệm, còn từng tham gia thi đấu quốc tế và giành giải thưởng.



Dù là sinh tồn ngoài tự nhiên hay chiến lược thực địa, đều nằm trong top đầu.



Làm sao có thể xảy ra chuyện được?



Thương Hành Châu càng nghĩ càng thấy không thể hiểu nổi:

“Một nơi nghèo hẻo lánh như vậy, chẳng lẽ lại tồn tại thế lực kinh khủng đến thế?”



Thẩm Phàm Tinh cũng không chắc:

“Cậu à, giờ chúng ta phải làm sao? Hay là… cậu đưa bọn cháu qua đó xem thử?”



Thương Thương vội vàng gật đầu:

“Đúng đó cậu, dẫn bọn cháu đi với.”



Nhưng Thương Hành Châu chỉ nhìn hai người một lượt, giọng kiên quyết:



“Hai đứa thì khỏi cần đi. Thân thể Phàm Tinh thế nào, cậu rõ. Không thể liều mạng được. Nếu có chuyện gì xảy ra với hai đứa, cậu sẽ thành tội nhân mất.”



Ông đặt vé máy bay rất nhanh, sợ Thẩm Phàm Tinh và Thương Thương lén theo sau, nên đã gọi Tô Ly đến trông hai “tiểu tổ tông” này.



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Đợi đến khi Tô Ly đến, Thương Hành Châu lập tức đi tìm Chu Tây Dã.

Chuyện lần này, ông cảm thấy Chu Tây Dã nhất định phải biết.



Tô Ly nghe kể đầu đuôi cũng kinh ngạc không thôi, liền quay sang hỏi Thẩm Phàm Tinh:

“Cháu không tính được nữa à?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Phàm Tinh lắc đầu liên tục:

“Không tính ra. Như thể có thứ gì đó đang cản trở, khiến cháu không thể nhìn thấy sự thật phía sau.”



Tô Ly tuy cũng biết chút ít, nhưng trình độ kém xa Thẩm Phàm Tinh.

Bà cũng thử xem một chút, nhưng quả đúng như vậy, đến Thẩm Phàm Tinh còn bất lực, thì bà càng không thể làm gì.



Thương Thương bỗng nghĩ ra điều gì đó:

“Phàm Tinh, có khi nào là do đồng môn với em dựng trận pháp, cố tình phá vỡ cách tính của em không?”



Thẩm Phàm Tinh hơi sững người, sau đó bật cười, đưa tay nhéo má cô một cái:

“Chị xem ít phim võ hiệp lại đi. Có lẽ là do em đang m.a.n.g t.h.a.i nên linh cảm bị ảnh hưởng, một số việc không nhìn rõ được.”



Tô Ly cũng gật đầu đồng tình:

“Cũng hợp lý đấy. Phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i đúng là sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng mà đừng căng thẳng quá, nếu đã chắc chắn là không nguy hiểm tính mạng, thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm được.”



Đúng như lời Tô Ly, khi Chu Tây Dã hay tin vợ mất tích, lập tức xin nghỉ phép, cùng Thương Hành Châu bay ngay xuống phía Nam.



Thương Hành Châu cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản:

“Sau khi đến nơi, chúng ta nên liên hệ với cảnh sát địa phương trước. Có thể sẽ cần dùng đến thân phận của anh.”



Chu Tây Dã không hề lo lắng:

“Em sợ bọn họ có dính líu với cảnh sát địa phương à?”



Thương Hành Châu mỉm cười đầy ẩn ý:

“Lòng người khó đoán. Cẩn thận vẫn hơn. Dù sao, rồng mạnh cũng không áp được rắn địa phương, chúng ta đến địa bàn người khác, vẫn nên giữ thái độ khiêm nhường một chút.”



Chiều hôm sau, cả hai mới đến được đồn cảnh sát thị trấn.



Khi nghe nói có người mất tích trong làng bản trên núi, đám cảnh sát địa phương không tin nổi:

“Không thể nào. Chúng tôi nắm rất rõ các làng trên vùng này, đều là những người lao động lương thiện, chất phác cả.”



“Không ai lại đi giấu người đâu. Với lại, hầu hết dân làng đều là người già cả, lớn tuổi thế rồi, làm sao gây hại cho ai được?”



Thương Hành Châu lập tức tỏ rõ khí thế:

“Nhưng người thì đúng là mất tích ở làng. Nếu các anh không tin, có thể cùng đi xem thử.”



Mấy cảnh sát hơi e ngại. Dù sao đường vào làng rất khó đi, xe máy cũng không vào nổi, phải cuốc bộ vượt vài ngọn núi, mất thời gian, mất sức.



Họ bắt đầu nói chuyện vòng vo, khuyên nhủ:

“Chỗ đó xa xôi hẻo lánh thế, người nhà anh đến đó làm gì? Biết đâu đã rời khỏi rồi, trong núi lắm đường mòn, đi lạc sang trấn khác cũng không chừng. Hay là… các anh cứ về nhà đợi tin đi?”



Chu Tây Dã không nói nhiều, lấy thẻ công vụ ra, mặt đám cảnh sát lập tức thay đổi hẳn thái độ.



Một người trong số đó lén lút đưa mắt ra hiệu cho đồng nghiệp, tưởng rằng hành động rất kín đáo.



Nhưng cả Thương Hành Châu và Chu Tây Dã đều nhìn thấy rõ ràng, chỉ là giả vờ như không phát hiện, trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó im lặng thu lại biểu cảm.



…..



Khương Tri Tri và hai vệ sĩ chờ đến khi trời sáng trong hang đá. Quả nhiên, vừa hửng sáng, ánh sáng từ một khe hở trên trần hang liền rọi xuống.



Bên trong hang bắt đầu có chút ánh sáng, dù không hẳn sáng rõ, nhưng đủ để lờ mờ thấy đường.



Hai vệ sĩ cẩn thận đi thăm dò một vòng, trở lại báo cáo với Khương Tri Tri:



“Có mấy đường nhỏ dẫn sâu vào trong núi. Chúng tôi không đi quá xa, nhưng dựa vào độ bằng phẳng của lối đi và dấu vết trên vách đá thì…”

” Có một lối được sử dụng thường xuyên, khả năng cao là thông ra ngoài.”



Khương Tri Tri suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu:

“Vậy thì ra ngoài trước đã. Chúng ta cần tìm gì đó để ăn, phục hồi thể lực. Sau đó mới có sức đi tìm Bùi Nghiễn Lễ.”



Cả hai đều đồng ý. Quả thật hang động này vừa phức tạp, vừa tối tăm âm u, không phải chỗ có thể ở lại lâu.



Hai vệ sĩ lập tức chia đội hình: một người đi trước mở đường, người còn lại đi sau cảnh giới.



Ba người men theo lối mòn lặng lẽ lần từng bước ra hướng có ánh sáng.



Lúc đầu, Khương Tri Tri còn nghĩ đoạn đường này chắc chỉ ngắn thôi, ai ngờ đi càng lúc càng xa. Lối đi vừa khúc khuỷu, vừa dốc lên, lại càng khó đi hơn.



Cảm giác đã lê bước suốt nửa tiếng đồng hồ, mà vẫn chưa thấy nơi ra ngoài.

Đường ngày càng hẹp, vừa ngoằn ngoèo vừa gập ghềnh, phải leo dốc liên tục.



Phía trước, một luồng ánh sáng mờ mờ hiện ra, tựa như hy vọng sau cùng, chỉ cần vượt qua, là có thể thấy lại bầu trời.



Ngay lúc ấy, hai vệ sĩ bất ngờ khựng lại, rồi lập tức kéo Khương Tri Tri trốn ra sau một khối đá nhọn nhô ra bên sườn hang.



“Có người tới…!”