Khương Tri Tri hoàn toàn không ngờ, sau cú lăn người tránh đạn, đầu bà lại va trúng vào thân cây, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Khi tỉnh lại lần nữa, bà đã nằm trong bệnh viện.
Chu Tây Dã ngồi ngay bên cạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, ánh mắt đầy căng thẳng.
Thấy bà mở mắt, ông gần như kích động:
“Em tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Anh đi gọi bác sĩ!”
Khương Tri Tri nắm lấy tay anh:
“Không cần đâu, em là bác sĩ mà. Nhưng… sao em lại ở đây? Còn Bùi Nghiễn Lễ thì sao? Đã tìm thấy chưa?”
Chu Tây Dã dịu dàng an ủi:
“Không sao cả, Bùi Nghiễn Lễ cũng không sao. Không chỉ tìm được cậu ấy, mà còn phá hủy được cả một xưởng ma túy ngầm quy mô lớn.”
“Chỉ là bị thương nhẹ thôi, Thương Thương đang chăm sóc cậu ấy ở bên kia.”
Nghe đến đó, Khương Tri Tri cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường cảm khái:
“Đứa trẻ này, hóa ra từng chịu khổ nhiều như vậy… Em nghĩ rồi, về là phải để hai đứa nó cưới nhau luôn.”
Chu Tây Dã im lặng, không nói gì.
Khương Tri Tri liếc mắt lườm ông một cái:
“Anh không được phản đối đấy nhé. Hai đứa cưới nhau rồi cũng ở Kinh Thành, mình muốn gặp lúc nào chẳng được.”
Chu Tây Dã nhìn bà bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ vuốt tóc mai bên thái dương bà:
“Anh không phản đối, chỉ là nghĩ… anh cũng nên nghỉ hưu rồi. Sau đó, dẫn em đi du lịch. Bấy nhiêu năm qua, anh bận công việc, em bận nhà máy và công ty, cúng ta chưa từng cùng nhau đi đâu cả.”
Khương Tri Tri nhìn ông đầy kinh ngạc:
“Anh… anh thực sự nỡ buông bỏ công việc sao?”
Chu Tây Dã không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn bà.
Khoảnh khắc Khương Tri Tri ngất đi, và cả lúc ông ngồi cạnh giường bệnh nhìn mái tóc điểm bạc của bà, ông mới đột nhiên nhận ra bọn họ thật sự đã già rồi.
Thời gian trôi quá nhanh.
Nhanh đến mức ông chưa kịp tận hưởng cuộc sống bên vợ.
Nhanh đến mức rõ ràng đã xảy ra biết bao chuyện, con cái đã lớn cả rồi, mà mọi thứ vẫn như chỉ mới hôm qua.
Vì vậy, ông hạ quyết tâm, quãng đời về sau, ông sẽ ở bên Khương Tri Tri, cùng bà đi khắp nơi, để thời gian trôi chậm lại một chút.
Khương Tri Tri mỉm cười, nắm lấy tay ông:
“Được, đợi con gái cưới xong, chúng ta đi du lịch.”
Chuyện Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ kết hôn là chuyện lớn.
Thương Hành Châu sao có thể để Khương Tri Tri lo hết, vung tay một cái, tuyên bố sẽ bao trọn toàn bộ chi phí hôn lễ.
Thậm chí còn tặng thêm hai căn biệt thự cho Thương Thương làm của hồi môn.
Khương Tri Tri không cản nổi, đành bất lực mặc kệ. Dù sao có người gánh vác, bà cũng thấy nhẹ cả người.
Hôn lễ được ấn định tổ chức vào cuối năm. Mọi người cơ bản đều có thể tham dự, chỉ tiếc một điều, Chu Tri Uẩn không thể quay về.
Nghĩ đến điều này, Thương Thương lại thấy hơi tiếc nuối, vừa nhìn cái bụng nhô lên của Thẩm Phàm Tinh, vừa không ngừng thở dài.
Thẩm Phàm Tinh thì vừa gặm táo, vừa xoa xoa bụng mình, cô đã m.a.n.g t.h.a.i được năm tháng, ăn ngon ngủ khỏe, tinh thần cực kỳ tốt.
Nghe tiếng thở dài của Thương Thương, Thẩm Phàm Tinh ngạc nhiên quay đầu lại:
“Sao vậy? Chị sắp làm cô dâu rồi mà còn thở vắn than dài? Cẩn thận nhăn mặt đấy!”
Thương Thương chống cằm, tò mò nhìn Thẩm Phàm Tinh:
“Sao em lạc quan thế nhỉ? Chu Tri Uẩn không về được, em không thấy tiếc sao? Hơn nữa, bụng em to thế rồi, cũng không thể đến thăm nó được nữa mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Phàm Tinh chớp chớp mắt, đưa tay véo má Thương Thương một cái:
“Chị thấy em giống kiểu phụ nữ không có đàn ông là sống không nổi à?”
Thương Thương: ”……”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Thẩm Phàm Tinh cười hì hì:
“Em không sao cả, giờ em ăn ngon ngủ khỏe, chỉ mong sinh được một em bé khỏe mạnh, thế là vui rồi. Hơn nữa…”
Cô nhìn Thương Thương với vẻ thần bí, cố tình ngừng lại giữa chừng, ra vẻ bán bí mật.
Thương Thương không chịu được, tò mò hỏi:
“Hơn nữa cái gì cơ?”
Thẩm Phàm Tinh vỗ vỗ má cô:
“Bí mật, đến lúc đó chị sẽ biết.”
Đám cưới của Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ được chuẩn bị suốt ba tháng, tổ chức vào ngày 28 tháng Chạp cuối năm.
Không chỉ có nhà họ Phương đến đông đủ, mà ngay cả những nhân vật lớn trong giới quân đội, chính trị và thương nghiệp cũng có mặt.
Mặc dù dân gian kiêng kỵ để phụ nữ có thai dự lễ cưới, nhưng Khương Tri Tri không để ý đến chuyện đó, sau khi bàn bạc với Chu Tây Dã, vẫn để Thẩm Phàm Tinh đến tham dự.
Chu Tây Dã và Khương Tri Tri ngồi ở bàn chính, nhìn lên sân khấu, lắng nghe người dẫn chương trình nói những lời cảm động.
Bên trái là Bùi Nghiễn Lễ cao ráo, điềm đạm, bên phải là Thương Thương xinh xắn rạng rỡ, đứng cạnh nhau thật xứng đôi.
Khương Tri Tri suýt nữa rơi nước mắt, phải cố kìm nén.
Chu Tây Dã lặng lẽ đưa cho bà một chiếc khăn tay, trong lòng cũng dâng trào cảm xúc.
Cuối buổi lễ là phần chụp ảnh gia đình.
Trên sân khấu có đến mấy chục người, MC bận rộn cả buổi mới xếp được mọi người vào đúng vị trí.
Chu Tây Dã và Khương Tri Tri đứng phía sau mấy cụ lớn tuổi, mỉm cười nhìn đám trẻ vây quanh mình.
Nhiếp ảnh gia chuẩn bị bấm máy, đang đếm:
“Mọi người sẵn sàng… một, hai…”
Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ xa vang tới:
“Chờ đã! Còn tôi nữa!”
Khương Tri Tri ngạc nhiên quay đầu, và thấy người đến là Chu Tri Uẩn!
Anh mặc quân phục chỉnh tề, vừa chạy lên sân khấu vừa chen đến cạnh Thẩm Phàm Tinh, dù bị ngăn cách bởi mấy người vẫn cao giọng gọi:
“Bố mẹ!”
Rồi quay về phía nhiếp ảnh gia, mỉm cười rạng rỡ:
“Bây giờ chụp được rồi.”
Thương Thương càng thêm kinh ngạc và mừng rỡ, quay lại nhìn máy ảnh, nụ cười trên gương mặt càng tươi hơn bao giờ hết.
Mọi người đều bị sự xuất hiện bất ngờ của Chu Tri Uẩn làm cho sửng sốt, rồi ngay sau đó là những tràng cười hạnh phúc vang lên.
Nhiếp ảnh gia không cần đếm nữa, lập tức bấm máy.
Hạnh phúc được định hình mãi mãi trong khoảnh khắc ấy.
__Hết__