Tống Đông sảng khoái đồng ý: “Được, lát nữa tôi sẽ đi hỏi. Bây giờ bọn họ chắc chắn sẽ nói thật hết.”
Chu Tây Dã nhìn Khương Tri Tri với ánh mắt tán thưởng. Anh vốn nghĩ rằng cô tìm hai người đàn ông này chỉ để đánh một trận, trả thù cho việc bị cắt tóc và những tin đồn thất thiệt trước đó.
Không ngờ, cô lại không nhắc đến chuyện xảy ra ở thôn Thanh Tuyền, mà muốn lấy đây làm điểm đột phá để điều tra sâu hơn về người đứng sau Tôn Hiểu Nguyệt.
Suy nghĩ này hoàn toàn trùng khớp với anh.
Hơn nữa, tối qua anh cũng đã dặn dò Tống Đông rằng đợi sau khi Khương Tri Tri hỏi xong thì tiếp tục điều tra.
Tống Đông tiễn hai người ra cổng, nhìn đồng hồ rồi nói: “Hay là hai người đợi một lát, tôi tan làm xong thì về nhà ăn cơm cùng nhau nhé? Mì tương đen của vợ tôi làm rất ngon đấy.”
Chu Tây Dã khách sáo từ chối: “Để hôm khác đi, tôi ngồi xe lăn thế này cũng bất tiện.”
Tống Đông nghĩ đến căn nhà chật hẹp của mình, lại còn ở tầng ba, đúng là Chu Tây Dã không tiện đi lại. Anh bèn nói: “Vậy… đợi khi nào chân cậu khá hơn thì đến nhà tôi chơi. Tôi thường kể với con trai về cậu đấy, thằng bé rất muốn gặp cậu.”
Chu Tây Dã khẽ gật đầu đồng ý: “Được, chờ vài hôm nữa khi vết thương đỡ hơn, tôi sẽ đến.”
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, bên trong có người gọi Tống Đông. Anh ta vội vàng chào tạm biệt rồi chạy vào.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lúc này, Khương Tri Tri mới phát hiện chân phải của Tống Đông hơi khập khiễng.
Chu Tây Dã giải thích: “Tống đại ca xuất ngũ vì bị thương ở chân, bình thường đi lại không nhận ra.”
Khương Tri Tri vừa đẩy xe cho anh vừa kể lại những chuyện mình nghe được ngày hôm qua: “Tống đại ca như vậy là tốt rồi, dù chị dâu là người hát hí kịch thì có sao đâu? Xuất thân cũng tốt, bây giờ còn làm trong đoàn nghệ thuật mà.”
Chu Tây Dã cũng không rõ lắm. Khi Tống Đông kết hôn và cãi nhau với gia đình, anh đã ở Tây Bắc.
“Anh không rõ, nhưng dì Trần rất coi trọng xuất thân và môn đăng hộ đối. Dì ấy luôn nghĩ rằng Tống đại ca nên lấy một cô gái trong đại viện.”
Khương Tri Tri chậc lưỡi hai tiếng, rồi tò mò suy đoán: “Rốt cuộc là ai sắp xếp cho Tôn Hiểu Nguyệt vậy? Sao lại không tìm người thông minh hơn?”
Cô không tự nhận mình quá thông minh, nhưng nhìn những chuyện gần đây mà Tôn Hiểu Nguyệt đã làm, cô thấy đối phương quá ngu ngốc.
Rõ ràng đã sống lại một lần, nhưng không nghĩ đến việc tận dụng lợi thế biết trước tương lai để tranh thủ cơ hội được đề cử vào đại học, thay đổi số phận.
Hoặc ít nhất là lấy lòng vợ chồng Khương Chấn Hoa, chờ vài năm rồi nhân cơ hội kinh doanh kiếm tiền.
Vậy mà lại đặt cược cả tương lai vào một người đàn ông.
Chu Tây Dã cũng không chắc chắn: “Những năm qua anh không ở đây, không rõ tình hình ở Bắc Kinh. Nhưng chắc anh Tống sẽ sớm tìm ra manh mối thôi.”
Hai người cùng đi xe khách về đại viện.
Vừa đến cổng, chợt có người vui vẻ gọi to: “Khương Tri Tri! Cậu còn biết đường về đấy à?”
Khương Tri Tri sững sờ, quay người lại, vẫn đẩy xe lăn của Chu Tây Dã.
Người kia khi nhìn thấy Chu Tây Dã thì lập tức ngoan ngoãn hơn: “Chu đại ca, anh cũng về rồi.”
Chu Tây Dã đã xa nhà nhiều năm, nhìn chàng trai chừng mười tám, mười chín tuổi trước mặt mà không nhận ra là con nhà ai.
Nhưng Khương Tri Tri thì biết. Đây chính là Lý Viên Triêu mà Chu Tiểu Xuyên từng nhắc đến, em trai ruột của Lý Tư Mân.
Hai anh em họ trông khá giống nhau, chỉ là Lý Viên Triêu suốt ngày rong chơi bên ngoài nên làn da đen nhẻm, thân hình cũng vạm vỡ hơn.
Lý Viên Triêu có cả đống chuyện muốn nói với Khương Tri Tri, nhưng vì hơi sợ Chu Tây Dã nên cứ nhịn đi nhịn lại.
Khương Tri Tri nhớ lại rằng nguyên chủ và Lý Viên Triêu từng có quan hệ khá tốt, cũng vì cả hai cùng lớn lên trong đại viện. Lý Viên Triêu từng giúp cô đánh nhau mấy lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng nguyên chủ lại không thích chơi với cậu ta lắm, vì cậu ta trông không đẹp trai.
Mười bảy, mười tám tuổi, chưa phát triển hoàn toàn, lại hơi nghịch ngợm, quả thực trông có vẻ như một tên ngốc bồng bột.
Khương Tri Tri hồi thần lại, mỉm cười nhìn Lý Viên Triêu: “Không sao, cậu có gì cứ nói thẳng, không cần sợ anh ấy.”
Nhưng Lý Viên Triêu vẫn không dám, chỉ nháy mắt ra hiệu cho cô đi chỗ khác nói chuyện.
Khương Tri Tri vỗ vai Chu Tây Dã: “Em đi xem cậu ấy muốn nói gì.”
Hai người đi xa một chút, Lý Viên Triêu chắc chắn Chu Tây Dã không nghe thấy mới dừng lại, hạ giọng nói: “Hai ngày nữa bọn tôi hẹn đánh nhau ở núi Ngọc Tuyền, cậu có đi không?”
Khương Tri Tri: “…”
Cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Tôi không đi! Tôi kết hôn rồi mà còn đi đánh nhau thì ra thể thống gì? Hơn nữa, cậu bao nhiêu tuổi rồi, không sợ chú Lý biết được sẽ đánh cậu à?”
Lý Viên Triêu nghiêm túc nói: “Lần này tôi không đánh nhau vì bốc đồng đâu, mà là vì cậu đấy. Vì cậu, tôi còn chịu bắt tay giảng hòa với Chu Tiểu Xuyên để cùng đi đánh nhau đây.”
Khương Tri Tri sững người: “Vì tôi á?”
Lý Viên Triêu gật đầu liên tục: “Đúng vậy! Cậu quên tên khốn Đặng Phi Dương ở không viện rồi à? Hắn từng nói bậy về cậu, còn tung tin đồn nhảm về cậu nữa.”
Khương Tri Tri chẳng buồn nghĩ lại: “Vậy… tôi vẫn không thể đi.”
Lý Viên Triêu phất tay: “Không sao, cậu đừng sợ, cứ đi theo xem tôi đè bẹp tên khốn đó thế nào.”
Nhìn dáng vẻ hào hứng đầy sức sống của Lý Viên Triêu, Khương Tri Tri vẫn từ chối: “Tôi vẫn không thể đi, Chu Tây Dã sẽ không đồng ý đâu.”
Mặc dù trong lòng cô hơi ngứa ngáy muốn đi. Dù gì thì kẻ từng tung tin đồn nhảm về nguyên chủ cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Lý Viên Triêu ghé sát hơn, giọng càng nhỏ: “Không phải chứ? Cậu sợ Chu đại ca thật à? Anh ấy có dữ lắm không? Nói chứ, sao hồi đó cậu cứ đòi sống đòi c.h.ế.t để lấy anh ấy vậy? Nếu cậu lấy anh tôi, làm chị dâu tôi, tôi chắc chắn sẽ không để ai bắt nạt cậu.”
Khương Tri Tri bật cười, đẩy cậu ta một cái: “Nói năng linh tinh gì đấy!”
Chu Tây Dã đứng xa không nghe được họ nói gì, chỉ thấy hai người đứng rất gần, trông có vẻ vui vẻ, năng động và tràn đầy sức trẻ.
Anh bỗng rơi vào trầm tư…
Khương Tri Tri lại khuyên Lý Viên Triêu đừng đi đánh nhau, rồi mới quay lại, mỉm cười đẩy xe cho Chu Tây Dã: “Lý Viên Triêu và Lý Tư Mân đều rất tốt, bọn em xem như lớn lên cùng nhau. Hơn nữa, chú Lý cũng rất quý em, có gì ngon cũng lén để phần cho em.”
Cô đang dùng ký ức của nguyên chủ để giải thích.
Chu Tây Dã khẽ “ừm” một tiếng, trong lòng có chút chua xót nhưng cố kiềm chế.
Hai ngày tiếp theo, nhà họ Chu đón rất nhiều khách. Khương Tri Tri chỉ cần ở bên cạnh Chu Tây Dã, theo anh tiếp khách và cười xã giao.
Chu Tây Dã gọi người ta thế nào, cô cứ theo đó mà gọi.
Nhưng dù vậy, sau hai ngày, cô vẫn chưa thể nhớ hết ai với ai.
Đến chiều ngày thứ tư, cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh lại.
Chu Thừa Chí về sớm hơn thường lệ, còn mang theo một túi đồ đưa cho Phương Hoa, ngạc nhiên nói: “Hôm nay Thương Thời Nghị đến văn phòng bàn công việc, trước khi đi có gửi chút quà, bảo là để Tây Dã bồi bổ.”
Phương Hoa mở ra xem, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Trời ơi, nhân sâm to bằng cánh tay trẻ con luôn! Sao ông ta lại tặng thứ quý thế này? Nhà mình với nhà họ có thân thiết gì đâu?”
Chu Thừa Chí cũng thấy lạ: “Tính cả hôm nay, tôi mới gặp ông ta ba lần, toàn là trong cuộc họp.”
Nói rồi, ông nhíu mày: “Ông ta bảo đây là thực phẩm bổ dưỡng thông thường nên tôi không mở ra xem. Không được, thứ này quá đắt, ngày mai tôi sẽ trả lại.”
Ông cũng không ngờ, lần đầu tiên tặng quà mà lại là nhân sâm.
Khương Tri Tri tò mò, lặng lẽ đẩy Chu Tây Dã một cái: “Có khi nào là vì anh không?”