Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 156







Khương Tri Tri đã đi vài vòng, khi đã thành thạo, mới cùng Phương Hoa về nhà.



Phương Hoa suy nghĩ sẽ tìm một ít len để đan một cái bao yên cho chiếc xe đạp, rồi cũng đan luôn cái bao tay lái, như vậy sẽ đẹp hơn một chút.



Khi theo Khương Tri Tri vào phòng khách, bà mới thắc mắc: “ Tiểu Xuyên hôm nay lại không biết đi chơi đâu mất, trưa nay cũng không về ăn cơm.”



Khương Tri Tri không nói gì, cô thật sự không thích Chu Tiểu Xuyên lắm. Trong gia đình này, mỗi người đều có tính cách riêng, nhưng ai cũng biết phân biệt phải trái.



Còn Chu Tiểu Xuyên là trường hợp duy nhất khác biệt, người ngoài nói gì, cậu ta cũng tin ngay, còn lời của người trong gia đình lại giống như muốn hại cậu ta vậy.



Phương Hoa lại hỏi Khương Tri Tri về việc đăng ký, rồi lên lầu tìm len để làm việc.



Khương Tri Tri cũng về phòng, bỏ đồ dùng học tập vào balo quân đội, ngủ một lúc rồi dậy, nằm trên giường đọc sách, cảm thấy vai càng lúc càng đau.



Cô đứng dậy vận động vai, nghe thấy tiếng Phương Hoa ngoài phòng.



Cô tò mò ra ngoài, không biết Chu Tiểu Xuyên về lúc nào, còn cầm theo một hộp bánh điểm tâm Phượng Tường Trai để trên bàn trà.



Phương Hoa đang mắng cậu ta: “Con lại đi chơi cả ngày ở đâu? Con có thể suy nghĩ chút không, tìm việc gì làm đi, không thì bố con mà thấy con cứ lông bông như thế, nhất định sẽ mắng con.”



Chu Tiểu Xuyên đẩy vai Phương Hoa rồi ngồi xuống trước ghế sofa: “Mẹ yên tâm, hôm nay con ra ngoài là để tìm việc làm, chắc chắn con sẽ không làm mẹ và bố con xấu hổ đâu.”



Phương Hoa nghi ngờ: “Ra ngoài tìm được việc gì tốt? Nếu con không muốn vất vả, để mẹ tìm người sắp xếp một công việc nhàn hạ cho con. Con đã 22 tuổi rồi, phải có công việc, rồi lập gia đình.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Tiểu Xuyên có vẻ vui mừng: “Mẹ, yên tâm đi, lần này chắc chắn là có tín hiệu tốt. Con có một người bạn, người thân họ có chút quan hệ, đã sắp xếp cho cậu ấy làm việc ở hải quan, nếu con muốn, cũng sẽ sắp xếp cho con.”



Phương Hoa nhăn mặt: “Con muốn thì để bố con lo liệu, những người bạn con quen ngoài kia toàn mấy người lộn xộn, có đáng tin không?”



Tiểu Xuyên “A” một tiếng: “Mẹ, con không muốn lúc nào cũng phải dựa vào nhà mình, mẹ cũng biết tính bố con mà, bảo bố lo liệu quan hệ thì lại bị bố càm ràm suốt. Với lại, Tiểu Lục, mẹ không phải không biết, cậu của Tiểu Lục là lãnh đạo ở hải quan mà.”



Phương Hoa không nói gì thêm, Chu Tiểu Xuyên nói về Tiểu Lục và cậu của Tiểu Lục, bà cũng biết.

Khương Tri Tri nghe bên cạnh, nhìn vẻ mặt đắc ý của Tiểu Xuyên, cảm thấy công việc mà cậu ta tìm được quá dễ dàng và cũng có chút kỳ lạ.



Phương Hoa vẫn không yên tâm: “Được rồi, nếu con có thể đi làm, mẹ sẽ mời cậu của Tiểu Lục ăn cơm.”



Tiểu Xuyên đồng ý, cúi xuống vỗ nhẹ lên hộp bánh: “Mẹ, đây là con hiếu kính mẹ, mẹ chỉ cần đợi tận hưởng cuộc sống tốt đẹp với con sau này thôi.”



Phương Hoa vẫn không yên tâm: “Con à, nếu thực sự đi làm, cũng phải nghe lời cấp trên, đừng có hai ba hôm lại chạy về.”



Tiểu Xuyên hơi bực mình, Khương Tri Tri đi học đại học, mẹ vui vẻ như thế nào.



Bây giờ cậu ta tìm được việc rồi, không nhận được lời khen từ mẹ, mà lại là sự lo lắng, cứ như cậu ta là thằng ngốc vậy, không có khả năng phán đoán gì cả?



Cậu ta đứng dậy có chút tức giận: “Con lên lầu ngủ một lát, tối nay không ăn cơm ở nhà, đi ăn ở nhà Tiểu Lục.”



Phương Hoa cũng không thèm để ý đến cậu ta, gọi Khương Tri Tri lại xem bà đan bao yên.



Khương Tri Tri nhìn cái túm len màu hồng bà đan lên: “Mẹ, có phải quá tươi không?”



Phương Hoa nâng lên xem đi xem lại: “Tươi sao? Mẹ thấy đẹp mà, con gái mà không phải nên dùng màu hồng tươi tắn sao?”



Khương Tri Tri cũng không phản đối, màu hồng cũng đẹp, đến lúc đó còn dễ nhận diện.



Nhìn đồng hồ: “Gần năm giờ rồi, con ra ngoài xem Tây Dã về chưa.”



Phương Hoa vẫy tay: “Được rồi, mặc ấm vào, ngoài trời lạnh rồi, hình như sắp có tuyết rơi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khương Tri Tri mặc áo bông và ra ngoài.



Trời âm u, chưa đến năm giờ mà trời đã tối dần.

Cơn gió Bắc rít lên vù vù, cuốn theo tiếng cây cối kêu cọt kẹt.



Khương Tri Tri vừa đi vừa vận động cánh tay, đi ra ngoài cửa lớn, ngó quanh một lượt rồi đi đến điểm đón xe buýt.



Trời vừa âm u lại vừa lạnh, trên đường không có ai.



Khương Tri Tri đi vòng quanh điểm đón xe buýt, chưa thấy xe đến, cô định vào phòng trực ở cổng chờ.



Khi cô quay người đi về, bất chợt nhìn thấy Tống Mạn đang từ bên kia rừng đi chầm chậm, có vẻ như đang định đi xuống bờ sông dưới rừng.



Nhìn trời và rồi nhìn bóng dáng cô đơn, lặng lẽ của Tống Mạn.



Khương Tri Tri không kìm được, vội chạy lại, đưa tay nắm lấy tay cô ấy: “Chị Tống Mạn, gió lớn đừng đi trong rừng, cành cây đứt có thể rơi trúng người đấy.”



Tống Mạn quay lại, lúc này mới thấy cô ấy không đeo kính, khuôn mặt đầy nước mắt.



Khương Tri Tri hơi ngẩn ra, vì không quen biết nên không biết phải khuyên như thế nào, chỉ đơn giản nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy không buông:



“Chị Tống Mạn, chị theo em vào phòng trực cho ấm một chút, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”



Tống Mạn nhìn Khương Tri Tri, nước mắt đã không thể kiềm chế được, cô khóc không thành tiếng.



Tống Mạn biết rất xấu hổ, nhưng không thể kiểm soát được, trong lòng cảm thấy như có một tảng đá lớn chèn ép, khiến cô ấy không thở nổi.



Khương Tri Tri cũng không nói gì, mạnh mẽ kéo tay cô ấy ra khỏi con đường lớn rồi cùng chạy về phòng trực.



Cô nghĩ, phòng trực có người, chắc chắn Tống Mạn không muốn bị ai nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.



Nghĩ đến ký ức của nguyên chủ, thường hay đến một cái hầm trú ẩn không xa đây.



Vậy là cô kéo Tống Mạn chạy về phía đó.



Tống Mạn vốn dĩ trong đầu không có gì, ra ngoài một buổi chiều, càng nghĩ càng không hiểu được.



Càng nghĩ càng thấy cuộc đời mình thật thất bại, không bằng c.h.ế.t đi cho xong.



Lúc này bị Khương Tri Tri kéo đi, Tống Mạn cũng không phản kháng, chỉ máy móc chạy theo cô.



Khương Tri Tri kéo cô ấy đến cửa hầm trú ẩn, nghe một lát thấy trong đó không có động tĩnh gì, đi vào một đoạn rồi dừng lại:



“Chị Tống Mạn, nếu chị muốn khóc thì khóc ở đây đi, ở đây không có ai đâu, em cũng sẽ không nói với ai đâu.”



Nói xong, cô lấy khăn tay trong túi đưa cho Tống Mạn.



Tống Mạn có chút ngạc nhiên nhìn khăn tay trong tay Khương Tri Tri, ngẩn người vài giây rồi nhận lấy, lau nước mắt: “Chị không sao đâu, làm trò cười cho em rồi.”



Khương Tri Tri lắc đầu: “Không đâu, ai cũng có lúc yếu đuối và không nghĩ thông suốt, chỉ cần xả ra là được. Dù sao thì, cuộc đời chỉ có một lần, đừng làm chuyện dại dột.”



Tống Mạn nhìn Khương Tri Tri, đối diện với cô gái nhỏ hơn mình, cô aáy đột nhiên cảm thấy muốn tâm sự.



“Em có biết không, chị thích thầm Chu Tây Dã từ khi 14 tuổi chuyển vào khu nhà này, chị đã thích anh ấy từ đó, chị còn viết một cuốn nhật ký dày, toàn là về anh ấy.”



“Chị hay lén trườn trên bệ cửa sổ, nhìn anh ấy đi qua trước cửa nhà chị.”



“Thực ra chị cũng không nói chuyện mấy với anh ấy, vì chị không dám…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com