“Bắc Kinh không giống như Cam Bắc, nơi đó xa hoàng quyền, cô ta có thể ngang tàng muốn làm gì thì làm. Nhưng ở Bắc Kinh, có quá nhiều người đối đầu với nhà Biên, cô ta chắc chắn sẽ phải hành động kín kẽ hơn. Hơn nữa, chỉ cần có người biết cô ta đã trở về, họ nhất định sẽ không để cô ta yên. Ví dụ như nhà mẹ chồng cũ của cô ta, cũng là một đám phiền phức. Nếu bọn họ biết cô ta trở lại, thì cô ta cũng đừng mong được sống yên ổn.”
Anh đã tìm hiểu về con người Trần Sinh từ Tống Đông, biết được anh ta là kẻ vừa khó đối phó vừa lòng dạ hẹp hòi.
Khương Tri Tri nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý:
“Nhưng mà, lần trước lúc bị bắt cóc, cô ta đã chơi em một vố, em còn chưa xả giận đâu. Nếu lần này về Bắc Kinh mà cô ta còn giở trò cũ, em sẽ đẩy cô ta ra trước họng súng, để cô ta nếm thử mùi vị của đạn!”
Trong lòng cô lại đang tính toán phải tìm được điểm yếu của Biên Tiêu Tiêu, không thể cứ bị động chờ cô ta ra tay ám hại mình. Cô phải chủ động phản công, khiến Biên Tiêu Tiêu lộ sơ hở.
Tất nhiên, chuyện này tạm thời không thể nói với Chu Tây Dã, vì chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Biểu cảm nghiêm túc, giọng điệu dữ dằn.
Nhưng trong mắt Chu Tây Dã, trông cô lại rất đáng yêu. Anh cười, xoa đầu cô:
“Được, em muốn làm gì cũng được, đến lúc đó anh sẽ thu dọn hậu quả cho em. Đi nào, ăn cơm thôi.”
Khương Tri Tri xuống giường, bỗng nhớ ra chuyện mình bị trúng đạn ở vai:
“Chết tiệt, còn vết thương trên vai em nữa! Em nghi ngờ cũng là do cô ta làm. Thôi kệ, nếu không tìm được thủ phạm thì cứ tính lên đầu cô ta đi.”
Chu Tây Dã bất đắc dĩ:
“Không được nói bậy.”
Khương Tri Tri cười hì hì, chạy ra ngoài, rửa mặt xong rồi đi tìm Phương Hoa. Nhìn thấy Phương Hoa đã gói xong một đống bánh bao, cô lập tức khen lấy khen để:
“Mẹ ơi, mẹ giỏi quá đi! Mới đó mà đã gói được nhiều thế này rồi? Với lại, bánh bao mẹ gói tròn trịa xinh xắn quá, dễ thương ghê!”
Phương Hoa không nhịn được cười:
“Con đó, cái miệng như bôi mật ấy, suốt ngày biết nói lời ngon ngọt để dỗ người khác vui. Thôi nào, lên lầu gọi bố con xuống ăn cơm đi.”
Khương Tri Tri vui vẻ chạy lên lầu gọi Chu Thừa Chí.
Xuống nhà, cô cũng nhanh nhẹn giúp Phương Hoa bày bát đũa.
Lúc ăn cơm, Chu Tiểu Xuyên vẫn chưa về.
Chu Thừa Chí có chút bực bội:
“Lát nữa bảo với Tiểu Xuyên, ngày nào cũng không về nhà ăn cơm, coi nhà như khách sạn đấy à?”
Phương Hoa cũng bất đắc dĩ:
“Thôi đi, ông bớt nói vài câu đi. Nó về thì ông nói, không về ông cũng nói. Nó hai mươi hai tuổi rồi, cũng biết sĩ diện đấy. Đừng lắm lời nữa, mau ăn bánh bao đi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Nói rồi, bà gắp mấy cái bánh bao bỏ vào đĩa của Chu Thừa Chí, ép ông im miệng.
Khương Tri Tri vui vẻ nhìn hai người. Lúc mới đến đây, cô còn tưởng Phương Hoa sợ Chu Thừa Chí, nên chuyện gì cũng nhường nhịn, ít khi nói chuyện với ông.
Bây giờ mới thấy, Phương Hoa thực sự rất tôn trọng chồng mình, nhưng tính cách lại không thích chịu thiệt, nên hễ nói chuyện là cãi nhau.
Chu Thừa Chí đa phần sẽ nổi nóng và thắng trong các cuộc cãi vã.
Nhưng hễ nhận ra sắp cãi không lại, ông sẽ lập tức im lặng, mặc cho Phương Hoa cằn nhằn, còn ông thì như bị điếc, làm gì thì cứ làm tiếp.
Ăn tối xong, Phương Hoa và Chu Thừa Chí lên lầu, nhường lại không gian riêng cho Chu Tây Dã và Khương Tri Tri.
Cũng chính vì lý do này, cả hai đều rất ăn ý mà không nhắc đến chuyện dọn lên lầu ở.
Khương Tri Tri nhận ra tối nay Chu Tây Dã rửa bát và dọn dẹp bếp rất nhanh, nhưng trông có vẻ đang có tâm sự nặng nề, lúc nào cũng nhíu mày.
Cô nhớ ra hôm nay mình có mua cho anh một đôi găng tay da lót lông, định để vào túi áo khoác của anh để sáng mai anh có một bất ngờ nho nhỏ.
Lén lút về phòng lấy găng tay, rồi nhẹ nhàng đi đến tủ treo áo ngoài cửa, đặt mỗi chiếc vào một túi áo khoác của anh.
Trong một túi có vật gì đó, sợ là giấy tờ quan trọng, cô đưa tay vào kiểm tra xem có làm nhàu nó không.
Bất ngờ khựng lại.
Là mấy cái túi nhỏ vuông vuông.
Sờ thử, bên trong có một vòng tròn giống như dây buộc tóc.
Khương Tri Tri sững sờ, nhưng dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hơn nữa, thứ này trong huấn luyện sinh tồn ngoài trời còn có thể dùng làm túi đựng nước, thậm chí làm băng garô cầm m.á.u khi bị thương.
Khương Tri Tri thò đầu nhìn vào bếp, thấy Chu Tây Dã vẫn còn bận rộn, liền lôi hết mấy cái túi nhỏ ra, chạy vội về phòng.
Không ngờ luôn đấy, Chu Tây Dã làm việc cũng nhanh thật! Tối qua còn nói là chưa có, hôm nay đã có ngay rồi!
Cô ngồi trên giường, cẩn thận nghiên cứu mấy chiếc túi giấy màu hồng nhạt, hơi thô ráp. Một gói có hai cái, lại còn có thể tái sử dụng nữa?!!!
…
Chu Tây Dã dọn dẹp xong bếp, lại lau nhà một lượt, rồi rửa tay chuẩn bị tắt đèn về phòng.
Lúc này, Chu Tiểu Xuyên vội vã chạy vào nhà.
Trên mặt đầy vẻ hào hứng, thấy Chu Tây Dã liền quên sạch chuyện không vui tối qua:
“Anh, anh còn chưa ngủ à?”
Vừa mở miệng, mùi rượu xộc thẳng vào mặt.
Chu Tây Dã nhíu mày:
“Em uống rượu à?”
Chu Tiểu Xuyên cười hì hì:
“Uống với Tiểu Lục và cậu của cậu ấy một chút thôi. Chủ yếu là cậu ấy giúp em sắp xếp công việc, em mời cậu ấy vài ly là chuyện nên làm mà. Cậu của cậu ấy còn khen em tửu lượng tốt, nói có tiền đồ nữa.”
Chu Tây Dã giọng nghiêm khắc:
“Em còn chưa đi làm mà đã học được cái thói xã giao này rồi. Người ta đánh giá năng lực làm việc, không phải nhìn xem em uống được bao nhiêu rượu!”
Sắc mặt Chu Tiểu Xuyên thay đổi:
“Chả trách cậu Tiểu Lục bảo lính tráng các anh tư duy khác chúng em. Làm việc thì phải có giao tiếp, uống chút rượu là bình thường. Đến chỗ anh thì lại thành chuyện to tát. Anh à, anh thật sự nên thay đổi đi, nếu không sau này giải ngũ, e là anh chẳng thích nghi nổi với xã hội này đâu!”
Nói xong liền hậm hực đi lên lầu.
Chu Tây Dã nhìn theo bóng lưng cậu, mày nhíu chặt, trong lòng dâng lên sự cảnh giác.
Chu Tiểu Xuyên—nói dễ nghe thì là ngây thơ, khó nghe chính là ngốc.
Loại người như cậu ta rất dễ bị lợi dụng, bị tẩy não, cũng dễ dàng tin tưởng người ngoài.
Tôn Hiểu Nguyệt chính là ví dụ điển hình nhất.
Mà lúc này, cậu ta lại đột ngột xin vào làm ở hải quan, thời điểm thực sự quá trùng hợp.
Chu Tây Dã không thể không suy nghĩ nhiều.
Anh im lặng vài phút, rồi mới sải bước về phòng.
Trong đầu vẫn còn lởn vởn chuyện của Chu Tiểu Xuyên, nét mặt anh mang theo vài phần nghiêm nghị. Nhưng ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, biểu cảm lập tức cứng đờ, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Khương Tri Tri đang ngồi khoanh chân trên giường, cầm một quả bóng hơi to hơn cả khuôn mặt mình, lắc lư bên cạnh má. Nhìn thấy Chu Tây Dã cười, cô cũng cười tít mắt:
“Em kiểm tra rồi, không bị xì hơi đâu.”
Chu Tây Dã thật sự không biết nên nói gì với cô gái này.
Cô ấy còn kỳ quái hơn anh tưởng tượng!
Anh bước đến gần giường, vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi trên cùng, để lộ yết hầu sắc nét.
Rồi lại cởi thêm một cúc nữa, thấp thoáng thấy xương quai xanh và phần cơ bắp rắn chắc.
Khương Tri Tri mở to mắt, bỗng nhiên nhảy lên, quỳ gối trên giường, túm lấy cổ áo Chu Tây Dã, kéo anh lại gần, nheo mắt nghiêm túc:
“Anh đang định quyến rũ em đúng không?”
Chu Tây Dã khựng lại.
Anh chỉ lấy đồ dùng cá nhân thôi mà. Hơn nữa thấy Khương Tri Tri có vẻ bị cảm nhẹ, nên tối nay cũng không có ý định gì cả.
Anh cởi áo chỉ vì muốn đi tắm, vậy mà Khương Tri Tri lại hoàn toàn hiểu lầm.
Nhưng anh vẫn rất phối hợp, nhìn cô đầy yêu chiều, giọng trầm ấm cưng chiều: