Khi thấy Uông Thanh Lan và Biên Tiêu Tiêu đến, Khương Tri Tri lập tức như sống lại, vội vàng ăn miếng cơm cuối cùng, thu dọn bát đũa mang vào bếp rồi chuẩn bị ra ngoài.
Nghe Phương Hoa gọi một tiếng “con dâu”, cô nhịn cười bước đến bên cạnh bà.
Cô bình tĩnh nhìn Biên Tiêu Tiêu, trong lòng không khỏi bội phục, mẹ con họ đúng là có cùng một lớp da mặt dày như nhau.
Gây ra bao nhiêu chuyện rồi mà vẫn có thể làm như chưa từng xảy ra gì mà đến tận cửa.
Biên Tiêu Tiêu đứng dậy, ánh mắt chân thành nhìn Khương Tri Tri:
“Tri Tri, lúc ở Cam Bắc, vì ghen tị mà tôi đã làm nhiều chuyện không lý trí. Hôm nay tôi đến để xin lỗi cậu.”
Khương Tri Tri gật đầu:
“Đúng là cô đã làm không ít chuyện. Còn nhớ lúc hai ta bị bắt cóc không? Cô còn cố tình nói mấy câu chọc giận bọn bắt cóc. Nếu không phải Chu Tây Dã giỏi giang, chắc tôi đã c.h.ế.t rồi. Cô bảo tôi phải tha thứ cho cô thế nào đây?”
Phương Hoa trước đó không biết chuyện này. Nghe nói suýt nữa mất mạng, bà kinh hãi đứng bật dậy, giọng nói mang theo chút sắc bén:
“Khi nào vậy?! Mẹ cũng ở Cam Bắc, sao con không nói với mẹ?”
Biên Tiêu Tiêu nghĩ rằng với thái độ nhận lỗi của mình, Phương Hoa vì thể diện của hai nhà ít nhất cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Không ngờ, ban đầu Phương Hoa đã không vui, giờ Khương Tri Tri còn nhắc lại chuyện cũ.
Khương Tri Tri cười nhàn nhạt nhìn Biên Tiêu Tiêu, rồi trả lời Phương Hoa:
“Mẹ, lúc đó con nghĩ đến tình nghĩa giữa hai nhà nên không nhắc đến chuyện này.”
Rồi cô nhanh chóng kể lại toàn bộ quá trình bị bắt cóc, lời lẽ vừa khéo đẩy Biên Tiêu Tiêu vào mối liên quan với vụ án này.
Cô không có hứng thú diễn trò với Biên Tiêu Tiêu, càng không muốn cho cô ta cơ hội giở thủ đoạn nữa.
Cô muốn ra tay trước, phá nát kế hoạch “trà xanh” của Biên Tiêu Tiêu, ép cô ta đến đường cùng mà lộ bản chất. Đến lúc đó, cô ta sẽ không thể thoát!
Sự tự tin của Khương Tri Tri còn đến từ việc cô không còn đơn độc nữa, sau lưng cô là Chu Tây Dã và cả nhà họ Chu.
Quả nhiên, nghe xong lời kể của cô, sắc mặt Phương Hoa đã trầm xuống, không cho Biên Tiêu Tiêu cơ hội giải thích mà lập tức cầm chai Mao Đài trên bàn trà nhét vào tay Uông Thanh Lan:
“Nhà họ Biên các người cũng giỏi đấy, bắt nạt người khác đến mức này, còn tưởng chỉ cần một câu xin lỗi là xong?”
“Nếu không muốn cả Bắc Kinh đều biết chuyện này, thì từ giờ đừng giở mấy trò bẩn thỉu nữa!”
Sắc mặt Uông Thanh Lan cũng không khá hơn, bà ta xách chai Mao Đài rời đi, không quên để lại một câu:
“Phương Hoa, bà đừng có hối hận đấy!”
Biên Tiêu Tiêu siết chặt lòng bàn tay đến mức gần như bấm vào da thịt, cố gắng đè nén cơn căm hận trong lòng, Khương Tri Tri này, đúng là rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!
…
Sau khi hai người họ đi, Phương Hoa cầm cây chổi lông gà ra quét sạch chỗ họ đã ngồi, sau đó còn đốt một nén đàn hương.
Bà bực bội nói:
“Trước đây mẹ đúng là mắt mù, còn tưởng Biên Tiêu Tiêu là cô gái tốt, không ngờ lại độc ác như vậy.”
Rồi bà hỏi Khương Tri Tri:
“Đám bắt cóc kia có phải do nó sắp xếp không?”
Khương Tri Tri lắc đầu:
“Chuyện này vẫn chưa điều tra ra, nhưng lúc đó, cô ta thực sự không muốn con sống sót.”
Cô đoán Biên Tiêu Tiêu lúc này chắc đã tức đến mức hộc máu, nhất định sẽ lập tức tìm cách g.i.ế.c cô lần nữa.
Lần này, cô ta nhất định phải tận mắt thấy cô c.h.ế.t mới chịu cam lòng!
Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác mong đợi đầy biến thái, mong rằng Biên Tiêu Tiêu sẽ sớm ra tay!
Phương Hoa khịt mũi:
“Nếu nó dám g.i.ế.c người, nhà họ Biên cũng xong đời luôn. Con đừng sợ, nhà chúng ta cũng không dễ bị bắt nạt đâu!”
Uông Thanh Lan và Biên Tiêu Tiêu rời khỏi cổng, chiếc xe hơi vẫn đợi sẵn bên ngoài.
Lên xe, mặc kệ tài xế còn đang đó, Uông Thanh Lan nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phương Hoa giỏi lắm! Đã cho bà ta bậc thang để bước xuống, thế mà còn không biết điều. Đợi đến lúc họ phải cầu xin nhà họ Biên đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lúc này, lòng Biên Tiêu Tiêu rối bời, cô ta đã không còn chấp niệm với Chu Tây Dã nữa, mà là không thể chịu nổi việc Khương Tri Tri được hạnh phúc!
Dựa vào cái gì chứ? Những thứ mà dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không có được, vậy mà Khương Tri Tri lại dễ dàng có được.
Còn nữa, gia đình chồng cũ Trần Sinh không biết bằng cách nào mà nghe tin cô ta đã trở lại. Từ tối qua, mẹ chồng cũ đã bắt đầu chặn cửa, yêu cầu cô ta phải bồi thường “tổn thất tuổi xuân” cho con trai bà ta.
Bà ta mắng cô ta dựa vào đâu mà nói ly hôn là ly hôn, khiến con trai bà ta trở thành đàn ông đã qua một đời vợ.
Uông Thanh Lan không để ý đến nỗi phiền muộn của con gái, vừa than thở vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, bà ta “ồ” lên một tiếng:
“Cô gái vừa đi qua đó là Tống Mạn phải không? Anh hai con sao lại vừa mắt với cô ta, còn nhờ người đến nhà họ Tống dạm hỏi nữa? Nhìn quê mùa thế mà!”
…
Khương Tri Tri giặt xong quần áo, thấy sắp đến trưa liền nói với Phương Hoa một tiếng rồi đi tìm Lý Viên Triêu, sẽ quay về ngay.
Cô sắp đi học rồi, không có thời gian để theo dõi Biên Tiêu Tiêu, nhưng Lý Viên Triêu thì có.
Lý Viên Triêu vừa tháo băng bịt tai, đội một chiếc mũ Lôi Phong, đang cùng ba đứa em trai trượt băng ở quảng trường.
Nhìn thấy Khương Tri Tri mặc áo bông đỏ, quàng khăn trắng, thẳng lưng đi ngang qua quảng trường, cậu ta liền vội vã lướt tới:
“Tri Tri, Tri Tri, cậu đi đâu đấy?”
Khương Tri Tri dừng bước, nhìn chiếc mũ lệch trên đầu Lý Viên Triêu rồi nói:
“Tôi đang định đi tìm cậu đây. Cậu không thể đội mũ đàng hoàng chút sao? Ngôi sao đỏ phía trước còn bị lệch kìa.”
Vừa nói, cô vừa vươn tay kéo mũ cậu ta ngay ngắn lại:
“Đây là mũ quân đội, cậu phải nghiêm túc chút.”
Lý Viên Triêu ngẩn người:
“Tri Tri, cậu bị Chu đại ca ảnh hưởng sâu sắc rồi đấy. Đi Cam Bắc một chuyến mà thái độ tư tưởng cũng chính trực hơn nhiều.”
Khương Tri Tri cười:
“Không đùa với cậu nữa, dạo này cậu có bận không?”
Lý Viên Triêu nghe thấy giọng điệu này là biết có chuyện, lập tức lắc đầu:
“Không bận, ngoài ở nhà trông ba đứa em trai thì chẳng có việc gì cả. Ban đầu còn định tìm Đặng Phi Dương đánh nhau, ai ngờ thằng đó bị bắt rồi. Nghe nói lần này không mười năm tám năm thì đừng mong ra ngoài.”
Khương Tri Tri hơi bất ngờ:
“Anh ta phạm tội lớn vậy à?”
Lý Viên Triêu cũng không rõ:
“Anh em tớ đi nghe ngóng về, bảo là răng bị đánh gãy hết, tay cũng gãy rồi. Đáng đời, ai bảo anh ta mồm thối, nói năng lung tung.”
Ba đứa em của Lý Viên Triêu ở phía xa liên tục gọi cậu ta, Khương Tri Tri nhanh chóng nói vào chuyện chính:
“Dạo này, nếu cậu rảnh thì giúp tôi theo dõi một người ở đại viện Tổng Chính, tên là Biên Tiêu Tiêu. Cẩn thận đừng để cô ta phát hiện.”
Lý Viên Triêu lập tức hứng thú:
“Người phụ nữ này sao thế? Cũng bôi nhọ cậu à?”
Khương Tri Tri nghiêm mặt:
“Không phải, cô ta muốn lấy mạng tôi. Cậu chỉ cần theo dõi xem cô ta tiếp xúc với những ai, những chuyện khác không cần quan tâm, quan trọng nhất là đừng để cô ta phát hiện.”
Lý Viên Triêu giật mình, rồi lập tức nghiêm túc:
“Đậu má, gan cô ta cũng to nhỉ! Cậu yên tâm, theo dõi người khác là sở trường của tôi!”
Khương Tri Tri biết, về đến Bắc Kinh, Biên Tiêu Tiêu chắc chắn không dám gọi điện liên hệ với bất kỳ ai, vì tất cả điện thoại ở đại viện đều bị giám sát.
Hạt Dẻ Rang Đường
Muốn tìm đồng bọn, cô ta chỉ có thể gặp mặt trực tiếp.
Có Lý Viên Triêu giúp theo dõi, cô chỉ cần làm một việc nữa, đó là ép Biên Tiêu Tiêu mất kiểm soát.
Chỉ cần cô ta đánh mất lý trí, chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn điên rồ nhất.
Hy vọng đến lúc đó, cô ta sẽ càng điên cuồng càng tốt!
Khương Tri Tri bảo Lý Viên Triêu quay lại trông em trai, còn cô thì đút tay vào túi áo, chậm rãi đi về nhà.
Trong lòng tính toán, ngày mai sẽ đi tìm Biên Tiêu Tiêu!
Vừa rẽ vào góc, cô liền nhìn thấy người đàn ông vốn không nên có mặt ở cửa nhà vào giờ này.
Anh trông thấy cô, lập tức sải bước đi về phía cô…