Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 175







Khương Tri Tri không biết Biên Tiêu Tiêu có mắc bẫy hay không, cũng không biết cô ta sẽ ra tay vào ngày nào.



Nhưng cứ chuẩn bị trước là được.



Lúc sắp xếp đồ dùng học tập, cô tiện tay chuẩn bị thêm vài thứ khác, thậm chí còn lén giấu một con d.a.o găm của Chu Tây Dã dưới đáy cặp sách.



Phương Hoa thấy Khương Tri Tri ra ngoài một lát rồi về, sau đó liền chui vào phòng mãi không ra.



Không nhịn được tò mò, bà đi đến gõ cửa: “ Tri Tri, tối con muốn ăn gì đây?”



Khương Tri Tri đáp một tiếng, nhanh chóng kéo khóa cặp sách lại, treo lên rồi mới ra mở cửa: “Mẹ, trưa còn cơm thừa mà, tối cứ ăn đại chút gì đó là được.”



Phương Hoa chủ yếu muốn tiếp tục câu chuyện trưa nay chưa nói xong, nên hăng hái tám chuyện tiếp: “Vậy… ra phòng khách nói chuyện với mẹ một lát nhé?”



Khương Tri Tri vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”



Phương Hoa lại kể về lịch sử phát tài của nhà họ Biên. Thực ra, trong giới ai cũng biết, nhưng sau khi nhà họ Biên tô vẽ lại câu chuyện, thì nó biến thành một câu chuyện lật đổ địa chủ tham lam, vô lương tâm. Họ còn ra vẻ cao thượng, nói rằng mình nhân hậu, nhận nuôi con gái của địa chủ.



Người ngoài đều nghĩ rằng nhà họ Biên chính trực, không tham lam, đã giao nộp toàn bộ tài sản của địa chủ.



Chỉ là sau này, cô con gái địa chủ mệnh bạc, sớm đã qua đời.



Phương Hoa hừ lạnh một tiếng: “Lòng dạ đen tối như thế, họ không giao nộp thì có được không chắc?! Hơn nữa, bố của Biên Tố Khê vốn là một thương nhân vô cùng yêu nước. Khi chiến tranh nổ ra, ông ấy bán cả nhà máy, bến tàu để mua vũ khí và thuốc men quyên góp cho quân đội.”



“Ông ấy còn bất chấp nguy hiểm mang thuốc kháng sinh vào trong nước, chuyện này ai ai cũng biết. Thế mà lại bị Biên Hải Sơn vu cho là con buôn vô lương tâm, nói ông ấy nhân cơ hội phát tài từ chiến tranh.”



Nói xong, bà lại dặn dò Khương Tri Tri: “Những chuyện này, con chỉ nghe thôi, đừng tùy tiện bàn luận bên ngoài. Nếu không sẽ bị gán ghép tội danh.”



Khương Tri Tri gật đầu: “Vâng, con biết rồi, ra ngoài con nhất định sẽ không nói linh tinh.”



Từ những lời kể của Chu Tây Dã và Phương Hoa, cô đã ghép nối được phần lớn câu chuyện về nhà họ Biên.



Trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhà này đúng là không có ai tốt đẹp cả.







Buổi tối, Chu Tây Dã lại hỏi Khương Tri Tri xem cô đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho buổi học ngày mai chưa.



Khương Tri Tri nằm bò trên giường, vừa lật sách vừa cười: “Chuẩn bị xong rồi, anh yên tâm đi, Chu ba ba.”



Sách giáo khoa còn chưa phát, cô cũng chỉ chuẩn bị hai quyển vở và một cây bút máy.



Chu Tây Dã cau mày, cái cách xưng hô kỳ quái gì đây? Anh ngồi xuống mép giường, vươn tay nắm lấy cổ chân cô, kéo cô lại gần: “Không được gọi bậy.”



Khương Tri Tri nhanh nhẹn gỡ tay anh ra, lập tức lật người, từ phía sau ôm lấy cổ anh: “Khi nào anh có thời gian, dạy em chút võ thuật nhé?”



Chu Tây Dã thấy cô nhanh nhẹn như vậy, liền chống tay lên cánh tay cô, cười nói: “Võ công của em mà còn cần anh dạy à? Ngay cả Trương Triệu cũng chưa chắc đánh thắng em.”



Khương Tri Tri cọ cọ vào cổ anh: “Dù sao cũng phải luyện tập thường xuyên, nghề nào cũng vậy, không rèn luyện thì sẽ mai một.”



Chu Tây Dã thấy cũng có lý: “Được.”



Nhưng anh lại cảm thấy Khương Tri Tri bỗng nhiên đưa ra yêu cầu này, dường như đang có mục đích gì đó: “Ở trường, nếu có ai bắt nạt em, đừng nhịn.”



Khương Tri Tri bật cười: “Không đâu, em đến đó để học, đâu phải để đánh nhau.”



Cô đã tìm hiểu qua, những người được vào lớp đào tạo của trường y lần này đều là những người yêu thích việc học, thành tích cũng rất xuất sắc.



Khó khăn lắm mới có cơ hội đi học, chắc ai cũng bận rộn học tập, làm gì có thời gian gây chuyện linh tinh.



Vài năm gần đây, trường còn đào tạo ra nhiều nhân vật nổi bật nữa.



Chu Tây Dã lại suy nghĩ một chút: “Bây giờ sách giáo khoa chắc chắn rất khan hiếm, để mẹ tìm xem có cách nào kiếm được không.”



Khương Tri Tri bò lên lưng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, dụi mặt vào anh thân mật cọ cọ: “Được rồi, Chu ba ba.”



Chu Tây Dã vỗ nhẹ lên tay cô: “Không được gọi bậy.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Có trái với luân thường đạo lý!”



Khương Tri Tri cười khúc khích, cắn nhẹ tai anh, rồi dùng răng nhẹ nhàng mài lên đó, giọng mơ hồ thì thầm: “Anh không thấy kích thích à?”



Chu Tây Dã bất lực, cố gắng ổn định tâm trạng bị cô khuấy động: “Mai còn phải đi học, ngủ sớm đi.”



Khương Tri Tri cười, tựa đầu lên vai anh. Cô chỉ muốn trêu anh một chút thôi.



Sáng hôm sau, Chu Tây Dã đi trước, Khương Tri Tri mới đạp xe đến lớp đào tạo.



Phương Hoa còn tiễn cô ra tận cổng: “Đi xe cẩn thận nhé, đường toàn băng đấy.”



Khương Tri Tri dắt xe đi cùng bà ra đến cửa.



Cô hiểu rõ, mẹ chồng không chỉ muốn tiễn mình mà còn muốn để hàng xóm sáng sớm ra ngoài tập thể dục thấy được rằng con dâu bà thực sự đi học.



Sau khi chào tạm biệt Phương Hoa ở cổng, Khương Tri Tri mới lên xe rời đi.



Phương Hoa hài lòng nhìn theo bóng dáng con dâu khuất dần, trong lòng thầm tính toán. Giờ trời tối rất sớm, đoạn đường đến lớp buổi tối chẳng có đèn đường, nếu thời tiết không tốt, bà sẽ đi đón cô.



Vừa quay người lại đã thấy Trần Lệ Mẫn xách túi vải đi tới, bà liền cười tươi chào hỏi: “Sớm vậy mà đã đi đâu thế?”



Trần Lệ Mẫn cố nặn ra một nụ cười: “Ra ngoài đi dạo thôi.”



Thực ra, bà ta chẳng muốn gặp Phương Hoa chút nào, càng không muốn thấy Phương Hoa khoe khoang trước mặt mình.



Trước đây, bà ta từng nghĩ nếu con gái mình chịu đồng ý lấy Biên Ngọc Thành, thì bà có thể lật ngược thế cờ trước Phương Hoa.



Ai ngờ, sau khi gặp mặt một lần, Tống Mạn kiên quyết từ chối, thậm chí còn mang cả chai thuốc trừ sâu ra dọa. Nếu ai dám ép, cô sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.



Sao lại sinh ra đứa con gái vô dụng như thế cơ chứ!



Phương Hoa thấy bà ta không có hứng nói chuyện, đoán rằng chuyện xem mắt giữa Tống Mạn và Biên Ngọc Thành đã thất bại. Nhưng bà vẫn không nhịn được mà chân thành khuyên một câu:



“Con cháu có phúc của con cháu, bà ép buộc quá chỉ khiến chúng ngày càng xa cách thôi. Hà tất gì chứ? Chúng ta cũng lớn tuổi cả rồi, còn gì mà không buông bỏ được? Chỉ cần chúng bình an, hạnh phúc là đủ.”



Trần Lệ Mẫn không muốn nghe, hừ lạnh: “Bà thì dễ nói rồi.”



Phương Hoa cũng không để bụng.



Nhờ có Trần Lệ Mẫn làm ví dụ, bà càng thấy may mắn. Nếu trước đây bà cũng phản đối Chu Tây Dã và Khương Tri Tri như bà ta phản đối Tống Đông, thì e là Chu Tây Dã đã đưa vợ ra ngoài ở từ lâu rồi. Khi đó, bà chẳng những mất con trai, mà có khi sau này còn chẳng được gặp cháu nội.



Nghĩ vậy, bà lại khuyên thêm một câu: “Đừng để đến lúc con gặp chuyện rồi mới hối hận, khi ấy muộn mất rồi.”



Lớp đào tạo có hơn 50 học viên, phần lớn đều đã có tuổi, bị những năm tháng khó khăn làm lỡ dở việc học.



Ngoài ra, còn có một số “bác sĩ chân đất” rất xuất sắc, giàu kinh nghiệm chữa bệnh ở cơ sở.



Ai cũng cực kỳ trân trọng cơ hội học tập này.



Sách giáo khoa có hạn, không đủ để mỗi người một cuốn.



Mọi người phải chia nhau, rồi tự chép lại.



Vừa phát sách xong, cả lớp đã lập tức túm tụm lại, tranh thủ đọc lướt qua trước rồi cắm cúi chép, không ai nói chuyện phiếm.



Khương Tri Tri là người nhỏ tuổi nhất lớp, lại không có nền tảng y khoa.



Hạt Dẻ Rang Đường

Nhìn quanh một vòng, cô bị bầu không khí học tập chăm chỉ, giản dị này cuốn hút, lập tức nhập nhóm với bốn chị em khác cùng đọc sách.



Trong nhóm cô, người lớn tuổi nhất là Cát Thanh Hoa, hơn ba mươi tuổi, trước đây làm bác sĩ ở nông thôn, biết chữa các bệnh cơ bản và đỡ đẻ.



Cô ấy tham gia lớp này với mong muốn học thêm về sản phụ khoa.



Cô ấy như một người chị cả, rất quan tâm đến Khương Tri Tri:



“Nếu em chưa có nền tảng thì rảnh cứ đọc tạp chí ‘Bác sĩ chân đất’ đi, trong đó có nhiều kiến thức bệnh lý đơn giản, dễ hiểu. Nhà chị có mấy cuốn, mai chị mang cho em.”



Khương Tri Tri khiêm tốn cười: “Cảm ơn chị Cát.”



Cát? Họ Cát sao??


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com