Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 178





Đêm tháng mười một ở Bắc Kinh, gió quất vào mặt như những nhát d.a.o cứa.



Trên núi còn dữ dội hơn, gió lay động cành cây, phát ra những tiếng gào rú như dã thú ẩn hiện trong rừng sâu.



Khương Tri Tri yên lặng ngồi dựa vào vách tường, hai tay bị trói, đôi mắt đã quen với bóng tối.



Nghe tiếng gió bên ngoài và đoạn đường mà chiếc xe Jeep đã đi, cô ước đoán mình đang ở trên núi ngoại ô, còn căn nhà đá này có lẽ là trạm nghỉ tạm thời của kiểm lâm khi đi tuần tra.



Đang suy nghĩ thì có người đạp cửa xông vào, ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt cô, chói đến mức cô không mở mắt nổi.



Khương Tri Tri nhắm mắt lại rồi nghiêng đầu tránh luồng sáng mạnh.



Biên Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo bước tới, dùng đèn pin chiếu một vòng trên mặt cô, cười nhạo: “Khương Tri Tri, cô đúng là ngu ngốc, dám phái một thằng nhóc con theo dõi tôi. Cô nghĩ mình thông minh lắm à?”



Khương Tri Tri nghiêng mặt sang một bên: “Biên Tiêu Tiêu, Lý Viên Triêu đâu rồi? Cô có biết bắt cóc là tội gì không?”



Biên Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, bóp cằm Khương Tri Tri, ánh đèn pin chiếu thẳng vào mắt cô: “Dọa tôi à? Khương Tri Tri! Đã dám làm thì tôi cũng dám chịu.”



“Chỉ là, cô nghĩ mình còn có thể bình an trở về sao?”



“Không phải đang mang thai à? Tôi sẽ cho người xử lý cái thai trong bụng cô, để xem Chu Tây Dã còn thích cô được nữa không.”



Khương Tri Tri giật mạnh đầu hất tay Biên Tiêu Tiêu ra: “Cô dám! Chu Tây Dã sẽ không tha cho cô đâu.”



Biên Tiêu Tiêu xoa xoa ngón tay, cười khẩy: “Tôi còn tưởng cô thông minh lắm cơ. Sao nào? Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Cho Lý Viên Triêu theo dõi tôi, thấy gì chưa? Thấy rồi thì làm sao?”



“Khương Tri Tri ơi Khương Tri Tri, cô ngu ngốc như vậy, Chu Tây Dã rốt cuộc thích cô ở điểm nào? Chỉ vì khuôn mặt này thôi sao? Nếu tôi rạch nát nó thì sao?”



“Trừng tôi cũng vô ích. Nếu cô muốn thằng nhóc Lý Viên Triêu đó được an toàn, thì ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.”



Khương Tri Tri nghiêm mặt: “Lý Viên Triêu đâu? Nếu cô dám động đến cậu ấy, cô nhất định sẽ hối hận.”



Biên Tiêu Tiêu bật cười: “Hối hận? Người nên hối hận phải là cô mới đúng. Sao cô có thể ngu ngốc đến vậy chứ? Ở Cam Bắc, cô đã ngốc đến mức không thể ngốc hơn được nữa rồi.”



Khương Tri Tri nhíu mày: “Vậy nên, hai tên bắt cóc ở Cam Bắc thật sự là do cô sắp đặt?”



Biên Tiêu Tiêu lắc đầu: “Hai tên đó đúng là trùng hợp, nhưng khi đó tôi thực sự đã muốn kích động chúng để g.i.ế.c cô. Đáng tiếc, hôm đó tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa lại là Chu Tây Dã. Nếu đổi thành người khác, cô đã c.h.ế.t chắc rồi.”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Nhưng hôm đó còn có một người khác cũng muốn lấy mạng cô.”



“Hôm đó, vốn dĩ còn một cách khác để cô chết, c.h.ế.t dưới họng s.ú.n.g của Chu Tây Dã. Như vậy, cả đời này anh ta sẽ không thoát khỏi bóng ma đó. Còn tôi, với tư cách là một bác sĩ, có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh ta.”



Khương Tri Tri kinh ngạc: “Cách khác là gì?”



Biên Tiêu Tiêu nghĩ đến kết cục sắp đặt cho Khương Tri Tri, vui sướng đến mức gần như mê mẩn: “Đương nhiên là có người giúp tôi. Chỉ cần tôi gặp khó khăn, người đó nhất định sẽ ra tay.”



Khương Tri Tri truy hỏi: “Là ai?”



Biên Tiêu Tiêu im lặng một lát, rồi bật cười: “Sao tôi có thể nói cho cô biết chứ? Khương Tri Tri, tiếp theo cô sẽ phải tận hưởng ‘bữa tiệc lớn’ dành cho mình đấy.”



Khương Tri Tri lại hỏi: “Cô làm vậy, thật sự không sợ bị điều tra ra, liên lụy đến nhà họ Biên sao?”



Biên Tiêu Tiêu cười, giơ tay nhẹ vỗ mặt cô: “Khương Tri Tri, cô đúng là ngu ngốc như lời đồn. Cô nghĩ sau hôm nay, cô còn cơ hội trở mình sao? Nói thử xem, nếu tôi nói rằng cô đi học rồi bị kéo lên núi cưỡng hiếp, người ta có tin không?”



“Yên tâm, tôi đã tìm cho cô những kẻ bẩn thỉu và xấu xí nhất.”



Nói đến đây, ngay cả chính cô ta cũng thấy ghê tởm: “Cô nghĩ sau khi trải qua chuyện đó, cô còn có thể tỉnh táo mà bước ra ngoài sao?”



Khương Tri Tri thực sự đã đánh giá thấp sự độc ác của Biên Tiêu Tiêu: “Biên Tiêu Tiêu, cô cũng là phụ nữ, dùng thủ đoạn ác độc như vậy, lương tâm cô có thể yên ổn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



Biên Tiêu Tiêu cười lạnh: “Tôi đã đợi Chu Tây Dã bao nhiêu năm, cô dựa vào cái gì mà chen ngang? Nếu không có cô, tôi và Chu Tây Dã chắc chắn đã kết hôn rồi.”



Khương Tri Tri cảm thấy khó hiểu: “Cô bị bệnh thần kinh à?”



Biên Tiêu Tiêu lại đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô: “Tôi không có thời gian đấu võ mồm với cô đâu. Thôi, cô cứ từ từ mà tận hưởng đi.”



Nói rồi, cô ta đứng dậy, quay ra ngoài hét lên: “Mấy người có thể vào rồi.”



Cửa bật mở, ba bốn gã đàn ông bước vào, dẫn đầu chính là Lại Lão Tứ.



Lại Lão Tứ có biệt danh là “Thô Tục,” người gầy gò, đôi mắt ti hí đầy vẻ gian xảo. Hắn vừa bước vào đã liếc nhìn Khương Tri Tri dưới ánh đèn pin rồi cười lớn: “Biên Tiêu Tiêu, cô cũng được đấy, con bé này đẹp hơn cô nhiều.”



Biên Tiêu Tiêu lùi lại một bước, cố nhịn cảm giác ghê tởm: “Được rồi, anh cứ làm đi. Xong chuyện tôi sẽ đưa anh năm trăm tệ.”



Lại Lão Tứ xoa tay, cười nham hiểm tiến về phía Khương Tri Tri: “Với nhan sắc này, cô không đưa tiền tôi cũng đồng ý.”



Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay định bóp cằm cô, nhưng Khương Tri Tri lập tức né tránh.



Lại Lão Tứ “chậc” một tiếng: “Ồ, còn có cá tính nữa à?”



Biên Tiêu Tiêu cau cô: “Lắm lời làm gì, mau ra tay đi! Còn thuốc tôi đưa đâu? Mau ép nó uống đi, đảm bảo lát nữa anh sẽ hài lòng.”



Lại Lão Tứ nhìn chằm chằm Khương Tri Tri, ánh mắt đầy dục vọng, như thể muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.



Biên Tiêu Tiêu khó chịu vì hắn cứ chần chừ: “Anh có thể nhanh lên không?”



Lại Lão Tứ chưa bao giờ làm ăn thua thiệt. Khi Biên Tiêu Tiêu tìm hắn để xử lý Khương Tri Tri, hắn đã vui vẻ đồng ý, nhưng với điều kiện là cô ta phải ngủ với hắn một đêm.



Biên Tiêu Tiêu hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Tri Tri ngay lập tức. Chỉ có Lại Lão Tứ mới có khả năng khiến Khương Tri Tri c.h.ế.t mà không ai điều tra ra dấu vết.



Nghĩ vậy, cô ta giật lấy chiếc bình quân dụng từ tay một tên đàn em, đẩy Lại Lão Tứ ra: “Anh cứ chần chừ thế này, cảnh sát tìm đến núi bây giờ.”



Lại Lão Tứ khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt: “Tôi sợ cảnh sát chắc?”



Biên Tiêu Tiêu không thèm để ý, xách bình nước ngồi xổm xuống, đưa tay bóp cằm Khương Tri Tri.



Không ngờ, Khương Tri Tri đột nhiên ra tay, quặp chặt cổ cô ta, kéo mạnh về phía mình, đồng thời giật lấy bình nước từ tay cô ta: “Biên Tiêu Tiêu, cô có muốn nếm thử mùi vị này không?”



Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Biên Tiêu Tiêu không kịp phản ứng.



Cô ta bị Khương Tri Tri khống chế, bàn tay cô ấy bóp chặt cằm mình, còn miệng bình lạnh băng đã áp sát môi cô ta.



Biên Tiêu Tiêu hoảng loạn. Cô ta biết rất rõ trong bình chứa gì. Nếu uống vào, cô ta sẽ mất sạch danh dự, trở thành một con đàn bà lăng loàn!



Làm sao cô ta có thể sống tiếp được đây?



Cô ta ra sức lắc đầu, hét lên: “Khương Tri Tri, cô điên rồi! Mau buông tôi ra!”



Khương Tri Tri siết mạnh hơn, miệng bình ép chặt vào răng Biên Tiêu Tiêu:



“Tôi chỉ dùng chính cách của cô để đối phó với cô thôi. Sao? Cô không chịu nổi à?”



Lại Lão Tứ lúc này mới bừng tỉnh. Một kẻ đang bị trói như Khương Tri Tri làm sao có thể thoát ra được?



Hắn vung tay ra hiệu cho ba tên đàn em đang đứng ngây ra: “Còn đợi gì nữa, mau giữ nó lại!”



Thấy mấy tên đàn ông lao tới, Biên Tiêu Tiêu yên tâm hơn.



Khương Tri Tri có thể làm được gì chứ? Khương Tri Tri có thể đánh thắng bốn gã đàn ông sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com