Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 185







Phương Hoa và Khương Tri Tri cũng ở nhà đọc báo.



Phương Hoa đọc xong liền cười ha ha, chậc chậc mấy tiếng: “Thật không ngờ, cô ả Biên Tiêu Tiêu này đúng là bị chiều hư rồi, sao có thể độc ác đến thế? Nhưng mà nhà họ Biên vốn dĩ chẳng có ai tử tế, làm sao có thể mong họ nuôi dạy được người tốt chứ?”



Càng đọc càng thấy hả giận, liền quay sang hỏi Khương Tri Tri: “Tối nay con muốn ăn gì? Sủi cảo hay cơm?”



Khương Tri Tri nghĩ một chút rồi nói: “Sủi cảo đi ạ, con muốn học cách gói sủi cảo.”



Chu Tây Dã dường như thích ăn món làm từ bột mì hơn.



Phương Hoa vỗ tay một cái: “Cái này đơn giản, đúng lúc sáng nay có gửi đến ít củ sen ngon, chúng ta làm nhân thịt heo củ sen nhé.”



Khi nhào bột, bà tò mò hỏi Khương Tri Tri: “Con với Tây Dã tối qua cãi nhau à?”



Khương Tri Tri sững lại một chút, vội lắc đầu: “Không ạ, anh ấy giận con, nhưng con đã dỗ anh ấy ngay khi về phòng rồi. Con cảm thấy anh ấy giận con cũng đúng, là do con quá bốc đồng.”



Phương Hoa cười: “Vợ chồng son thì làm gì có ai không cãi nhau, nhưng sống với nhau thì phải thoải mái một chút, đôi khi không cần để ý ai nhường ai trước.”



Khương Tri Tri liên tục gật đầu: “Dạ dạ, mẹ, con biết mà, bình thường Tây Dã đã rất vất vả rồi, sao con nỡ để anh ấy giận chứ.”



“Nếu anh ấy có hung dữ với con, thì con cứ dỗ dành anh ấy là được.”



Phương Hoa càng cười vui vẻ hơn, cái miệng này của Khương Tri Tri, đúng là rất biết nói những lời dễ nghe.







Chu Tây Dã trở về nhà, thấy Khương Tri Tri và Phương Hoa vừa nói chuyện vừa cười tươi gói sủi cảo.



Vừa nhìn thấy anh bước vào, Khương Tri Tri đã cười tít mắt gọi anh: “Mau đến xem sủi cảo em gói này, tròn trịa dễ thương lắm.”



Chu Tây Dã hơi sững lại, người mà tối qua còn quay lưng lại với anh, hừ lạnh để tỏ vẻ giận dỗi, bây giờ không giận nữa rồi sao?



Anh cởi áo khoác, xách theo một túi giấy bước tới, nhìn những chiếc sủi cảo trên bàn, mặc dù hơi xấu nhưng đúng là tròn trịa, rồi gật đầu tán thưởng: “Gói đẹp lắm, trông cũng giống sủi cảo trong nhà ăn đấy.”



Phương Hoa liếc mắt nhìn con trai đang nói dối không chớp mắt. Với trình độ hiện tại của Khương Tri Tri, chỉ có thể coi là gói mà không để nhân bị lộ ra ngoài, còn về đẹp thì vẫn còn xa lắm.



Con trai bà từ bao giờ lại trở nên giả dối thế này?



Khương Tri Tri vui vẻ ra mặt, bây giờ cô có thể gói sủi cảo mà không để nhân bị lộ ra ngoài, thế đã là giỏi lắm rồi: “Mẹ nói rồi, không cần quá quan tâm đến hình dáng, chỉ cần khi luộc không bị vỡ là được.”



Chu Tây Dã đưa túi giấy cho Khương Tri Tri: “Em đi ăn hạt dẻ đi, phần còn lại để anh gói.”



Khương Tri Tri trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm túi giấy vài giây, sau đó cười tươi nhận lấy, túi giấy vẫn còn ấm.



Chu Tây Dã đi rửa tay rồi quay lại ngồi bên cạnh Khương Tri Tri, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ một phần cánh tay rắn chắc.



Khương Tri Tri liếc nhìn anh, trong mắt ánh lên tia cười lấp lánh.



Phương Hoa trong lòng lại lắc đầu một lần nữa, bây giờ bà thực sự nghi ngờ lời nói của Khương Tri Tri lúc nãy có phải thật không.



Tối qua con bé nói là dỗ Chu Tây Dã?



Rõ ràng là con trai bà đang cẩn thận dỗ dành vợ vui vẻ thì có.



Đợi đến khi Phương Hoa vào bếp luộc sủi cảo, Khương Tri Tri bóc một hạt dẻ rồi nhanh chóng nhét vào miệng Chu Tây Dã: “Anh định hối lộ em đấy à? Nhưng thế này vẫn chưa đủ đâu.”



Nói xong, cô kiêu hãnh ôm lấy túi hạt dẻ rồi chạy vào bếp tìm Phương Hoa.



Chu Tây Dã nghe thấy tiếng Khương Tri Tri lanh lảnh trong bếp: “Mẹ, hạt dẻ này ngọt lắm, mẹ ăn thử đi, để con đút cho mẹ.”



Anh không nhịn được cúi đầu bật cười. Cô đúng là giỏi dỗ dành người khác.



Lúc ăn cơm, Phương Hoa hỏi Chu Tây Dã: “Bên phía Biên Tiêu Tiêu thế nào rồi? Hôm nay mẹ cũng đã nói chuyện với cậu con, dù thế nào cũng phải xử phạt nghiêm khắc. Người như vậy mà được thả ra ngoài thì đúng là mối nguy cho xã hội.”



“Con gái có chút tâm cơ một chút thì có thể thông cảm, nhưng mà đến mức bắt cóc rồi chuốc thuốc, vậy thì quá đáng sợ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



Chu Tây Dã trả lời rất mơ hồ: “Lần này chứng cứ đều có đầy đủ, cô ta muốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật là rất khó, chỉ là xem bị xử nặng hay nhẹ thôi.”



Phương Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay mẹ đã dặn cậu con rồi, nhất định phải đề phòng, đừng để nhà họ Biên giở trò xin tại ngoại chữa bệnh. Không thể để họ có bất kỳ cơ hội nào, lần này họ thật sự quá đáng lắm rồi.”



Chu Tây Dã gật đầu: “Chắc sẽ không có cơ hội đâu.”



Phương Hoa thở dài, lại nghĩ đến cậu con trai út: “Thằng Tiểu Xuyên này, từ khi đi làm đến giờ chẳng buồn về nhà nữa. Con có thời gian thì đi tìm nó nói chuyện đi, làm gì có chuyện chỉ vì bị người nhà nói vài câu mà giận dỗi không thèm về.”



“Lớn từng này rồi mà vẫn khiến người ta phải lo lắng.”



Chu Tây Dã im lặng một lát rồi đáp: “Lúc nào rảnh con sẽ tìm nó nói chuyện.”



Phương Hoa lại thở dài: “Cũng tại mẹ nuông chiều nó quá… Thôi bỏ đi, con cứ nói chuyện với nó cho tử tế, nó luôn rất ngưỡng mộ con, chắc chắn sẽ nghe lời con.”



Chu Tây Dã khẽ ừ một tiếng: “Không sao đâu, nó cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, còn trẻ thì chịu thiệt một chút cũng là bài học.”



Phương Hoa lắc đầu: “Mẹ hiểu rõ tính nó lắm, bên ngoài có người nói phân chó thơm là nó tin sái cổ rồi chạy đi thử ngay. Nhưng người nhà có bảo phía trước là bẫy, thì nó lại nghĩ chúng ta đang cản trở nó, muốn hại nó.”



“Trước đây bố mẹ đã sắp xếp công việc cho nó, cái nào cũng là cân nhắc kỹ lưỡng xem phù hợp với nó nhất. Nhưng nó thì sao? Chê cái thì quá nhàm chán, chê cái thì quá mệt, rồi lại chê chỗ làm quá bẩn.”



Hạt Dẻ Rang Đường

“Bố con giận đến mức không thèm quan tâm nó nữa. Công việc lần này, nếu nó chịu làm lâu dài thì cũng tốt.”



Khương Tri Tri nghe vậy thì hơi khó hiểu. Qua quan sát gần đây của cô, tuy đôi lúc Chu Thừa Chí và Phương Hoa có hơi nóng tính, nhưng vẫn rất lý lẽ.



Phương Hoa dù rất cưng chiều con nhưng cũng không đến mức nuông chiều thái quá.



Thế thì tại sao Chu Tiểu Xuyên lại trở thành như vậy?







Sau bữa tối, Khương Tri Tri tranh đi rửa bát. Phương Hoa liếc nhìn con trai mình đang lặng lẽ đi theo vào bếp, thở dài rồi lên lầu.



Dính vợ thế này thì còn ra thể thống gì!



Không thấy thì thôi, khỏi bực mình.



Nghe tiếng bước chân của Phương Hoa trên cầu thang, Khương Tri Tri lập tức đưa miếng giẻ lau trong tay cho Chu Tây Dã, cười tủm tỉm đứng sang một bên.



Chu Tây Dã nhận lấy rồi rửa bát, tiện quay đầu nhìn cô: “Vẫn còn giận à?”



Khương Tri Tri hất cằm, hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: “Đúng thế! Tối qua anh lạnh nhạt với em suốt bốn tiếng. Em không dễ dàng tha thứ đâu!”



Chu Tây Dã mỉm cười: “Được thôi.”



Nói xong liền tiếp tục cúi đầu rửa bát.



Khương Tri Tri ngây người một chút, thế thôi à?



Cô vòng sang phía bên kia, chọc chọc vào cánh tay anh: “Em nói là em chưa tha thứ cho anh đâu, em vẫn còn giận đấy!”



Chu Tây Dã mỉm cười nhìn cô: “Anh biết rồi. Rửa bát xong về phòng anh sẽ dỗ em. Dỗ cho đến khi em hết giận thì thôi, được không?”



Khương Tri Tri vô thức gãi tai, cảm thấy giọng nói trầm thấp của anh mang theo chút mê hoặc, nhẹ nhàng mà quấn quýt.



Anh nói “dỗ”, không phải là định quyến rũ cô đấy chứ? Ai mà chịu nổi!



Mặt đỏ bừng, cô vừa thẹn vừa tức lườm anh: “Đồ lưu manh.”



Chu Tây Dã bật cười khẽ, rửa bát còn nhanh hơn trước.



Khương Tri Tri tắm xong trở lại phòng, Chu Tây Dã đã dọn giường xong xuôi, còn cố tình đặt hai cái gối thật gần nhau.



Tâm tư của anh, người qua đường cũng nhìn thấu!



Vừa lau tóc vừa lầm bầm bước tới: “Quyến rũ em là không được đâu nhé, chiêu này không tính.”



Chu Tây Dã ấn cô ngồi xuống giường, nghiêm túc nói: “Có một chuyện, anh phải nói thật với em trước đã…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com