Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 222







Khương Tri Tri giống như một chú ếch nhỏ, nằm bò trên người Chu Tây Dã, hai chân kẹp chặt lấy eo anh khiến anh không thể cử động. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dính đầy tuyết, cô cười ha ha rồi cúi đầu cọ vào mặt Chu Tây Dã.



Chu Tây Dã bất lực cười, đưa tay đỡ lấy eo cô, sợ cô bị ngã.



Chơi đùa chán chê, Khương Tri Tri vừa cười vừa kéo Chu Tây Dã đứng dậy, còn chu đáo phủi giúp anh những bông tuyết dính trên người.



Cuối cùng, vẫn là Chu Tây Dã cẩn thận giúp cô phủi sạch tuyết trên áo.



Tuyết chui vào trong cổ áo, lạnh buốt đến tê người.



Khương Tri Tri rụt cổ lại, hai tay ôm lấy gương mặt lạnh lẽo, cười cười cùng Chu Tây Dã tiếp tục đi về nhà.



Trên đường đi, cô lại lẩm bẩm: “Anh phải tìm cách cho người theo dõi Tiểu Lục và cậu của cậu ta, em cũng sẽ nghĩ cách… Ừm? Anh nói xem bác sĩ Kim có thể chữa được căn bệnh kỳ lạ này không?”



Chu Tây Dã không chắc, chỉ biết rằng ai cũng nói bác sĩ Kim rất giỏi.



Khương Tri Tri thở dài: “Hôm đó em đã dò hỏi bóng gió một chút, nhưng ông ấy không thèm để ý đến em. Ngày mai em sẽ đi hỏi lại! Ngày kia em được nghỉ, em sẽ đến vào buổi sáng, em không tin là không được.”



Chu Tây Dã quay sang nhìn cô, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh đèn đường trông càng sinh động, đôi mắt sáng lấp lánh, cả người tràn đầy sức sống.



Anh cười nhẹ, đồng tình: “Bác sĩ Kim chắc chắn sẽ bị em thuyết phục.”



Khương Tri Tri đưa hai tay ôm lấy cánh tay Chu Tây Dã: “Giờ em mới phát hiện, học y cũng thú vị đấy chứ.”



Chu Tây Dã nhìn cánh cổng gần ngay trước mắt, lại nhìn bàn tay đang ôm lấy tay anh, im lặng một lúc, cuối cùng chẳng nói gì, để mặc cô ôm tay anh cùng bước vào nhà.



Về đến nhà, Phương Hoa vẫn đang ngồi trong phòng khách, cầm một chiếc khung ảnh khá lớn với nhiều bức ảnh đen trắng bên trong, đeo kính lão nhìn chăm chú.



Nghe thấy tiếng mở cửa, bà mới đặt khung ảnh xuống, đứng dậy nhìn hai người vừa vào nhà: “Thế nào rồi? Bác sĩ mà bố con tìm có nói gì không?”



Chu Tây Dã lắc đầu: “Vẫn chưa có kết quả, họ cần nghiên cứu thêm trước khi đưa ra phương án điều trị.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Phương Hoa cau mày: “Sao lại thế được? Trước giờ chưa từng nghe nói, sao lại có loại bệnh này chứ.”



Khương Tri Tri cởi áo khoác, tháo khăn quàng, tiện tay đưa cho Chu Tây Dã, rồi tò mò bước đến nhìn khung ảnh trên bàn trà. Trong đó là những bức ảnh cô chưa từng thấy, một nửa là ảnh thời trẻ của Phương Hoa và Chu Thừa Chí, một vài bức là ảnh của Chu Tây Dã và Chu Tiểu Xuyên khi còn nhỏ. Ở góc dưới cùng có một bức ảnh chụp một bé gái chừng ba, bốn tuổi, trông rất lanh lợi và xinh đẹp.



Khương Tri Tri tò mò hỏi: “Mẹ, đây là Tây Dã hồi nhỏ sao?”



Phương Hoa hoàn hồn, ngồi xuống cạnh cô, chỉ vào một bức ảnh bên cạnh, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng: “Đây là Tây Dã. Nó không thích chụp ảnh, bức này là do phóng viên chụp khi chúng ta đi công tác ở đơn vị.”



Trong ảnh, cậu thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đường nét tuấn tú nhưng vẫn còn chút non nớt, dáng đứng thẳng tắp như một cây tùng nhỏ.



Khương Tri Tri nhìn mà thích thú: “Nhìn thế này đã rất đẹp trai rồi, hồi nhỏ chắc chắn còn đáng yêu hơn.”



Nhắc đến chuyện này, Phương Hoa có chút tự hào: “Đúng vậy, hồi nhỏ rất đẹp trai, em gái nó cũng rất giống nó lúc nhỏ.”



Nói rồi, bà chỉ vào bức ảnh bé gái ở góc dưới cùng: “Đây là em gái của Tây Dã, ảnh chụp lúc ba tuổi.”



Nhìn bức ảnh, ánh mắt bà thoáng chút buồn bã: “Nếu còn sống, chắc cũng tầm tuổi Tống Mạn rồi. Nhưng chỉ vì một trận ốm, con bé đã không qua khỏi trong bệnh viện.”



Nghe đến đây, Khương Tri Tri cũng thấy đau lòng. Một cô bé xinh đẹp như vậy lại không còn nữa, chắc chắn đó là một sự tiếc nuối và nỗi đau khôn nguôi.



Phương Hoa thở dài: “Vậy nên hôm nay mẹ mới thấy sợ bệnh viện, mẹ không muốn ở đó lâu. Tiểu Xuyên tuy có đủ thứ bệnh, nhưng ít nhất nó vẫn còn sống. Mẹ thực sự sợ nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”



Khương Tri Tri nhẹ nhàng ôm lấy vai bà: “Mẹ, đừng lo lắng. Chắc chắn sẽ có cách thôi. Chúng ta tìm thêm vài bác sĩ nữa, nhất định sẽ nghĩ ra phương án điều trị.”



Phương Hoa thở dài thật sâu, ánh mắt dừng lại trên khung ảnh, trầm tư suy nghĩ.



Khương Tri Tri ôm lấy vai Phương Hoa, ánh mắt cũng dừng lại trên khung ảnh. Bây giờ, Chu Tây Dã trông rất giống Chu Thừa Chí thời trẻ, nhưng lại có thêm vài phần thanh tú hơn.



Ánh mắt cô bị thu hút bởi một bức ảnh khác trong khung. Trong ảnh là Chu Thừa Chí và Phương Hoa, bên cạnh họ là một cặp vợ chồng trẻ, bốn người đứng sát nhau, mỉm cười hướng về ống kính.



Chắc hẳn đây là bạn bè thời trẻ của Chu Thừa Chí và Phương Hoa, chỉ là trông có chút quen mắt.



Khương Tri Tri an ủi Phương Hoa thêm vài câu, khuyên bà lên lầu nghỉ ngơi.



Sau khi Phương Hoa lên lầu, cô lại cầm khung ảnh lên, quay sang nhìn Chu Tây Dã bên cạnh:



“Hồi nhỏ anh đẹp trai thật đấy. Tấm này còn tấm nào khác không? Em muốn bỏ vào túi, sau này con trai chúng ta phải lớn lên giống hệt thế này.”



Chu Tây Dã bật cười, nhéo má cô:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



“Em ấy, cái gì cũng dám nói.”



Khương Tri Tri cười ha ha, đưa khung ảnh lại gần, chăm chú ngắm nhìn. Nhìn thế nào cũng thấy Chu Tây Dã rất đẹp trai, còn em gái anh cũng vô cùng xinh xắn.



Cuối cùng, ánh mắt cô lại dừng trên bức ảnh bốn người. Lần này nhìn gần hơn, cô có thể thấy rõ mặt hai người còn lại.



Nhìn kỹ, cô không nhịn được mà thốt lên:



“Ê, anh có thấy Chu Tiểu Xuyên trông hơi giống chú này không?”



Chu Tiểu Xuyên trắng trẻo, dáng vẻ thư sinh, có nét giống Chu Tây Dã nhưng không hoàn toàn giống. Giờ nhìn lại, cậu ta lại giống người đàn ông trong ảnh hơn.



Chu Tây Dã liếc qua, gật đầu:



“Đúng là giống, đó là cậu út và mợ của anh.”



Khương Tri Tri “ồ” một tiếng:



“Thảo nào, cháu trai hay giống cậu mà. Cậu út và mợ không ở Bắc Kinh à?”



Chu Tây Dã lắc đầu:



“Họ gặp tai nạn qua đời rồi.”



Khương Tri Tri vội nói lời chia buồn, trong lòng không khỏi cảm thán. Bao năm qua, Phương Hoa đã chịu quá nhiều mất mát và đau thương, chẳng trách bà lại lo lắng cho Chu Tiểu Xuyên như vậy.



Chu Tây Dã đặt khung ảnh lại lên bàn trà:



“Muộn rồi, đi ngủ thôi.”



**



Mãi đến khi nằm xuống, Khương Tri Tri vẫn còn nhiều câu hỏi trong đầu:



“Nếu em đánh Tôn Hiểu Nguyệt, có bị bắt không? Anh có thể nhờ anh Tống Đông đi cửa sau thả em ra không?”



Chu Tây Dã xoa đầu cô:



“Không buồn ngủ à?”



Khương Tri Tri lập tức cuộn chăn lại:



“Buồn ngủ, buồn ngủ lắm rồi, mắt sắp không mở nổi nữa.”



Dạo này cô muốn vào chế độ hiền triết, cần phải thanh tâm quả dục, ăn chay một chút.



Nhưng Chu Tây Dã không để cô toại nguyện. Anh kéo chăn của cô ra, rồi cũng chui vào theo.



Khương Tri Tri đang bối rối thì tranh thủ đưa ra yêu cầu hơi quá đáng:



“Em muốn ở trên…”







**



Sáng hôm sau, Khương Tri Tri tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn trống rỗng một lúc. Chỉ vì cái miệng hại cái thân, cô lại vô tình mở ra một cánh cửa mới cho Chu Tây Dã.



Sao lại có người học hỏi siêng năng đến vậy chứ?



Khương Tri Tri xoa xoa cái eo mỏi nhừ, bò dậy đi rửa mặt.



Phương Hoa đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô, còn hâm nóng sữa và trứng:



“Tây Dã ra ngoài từ sáng sớm rồi. Con ăn xong, mẹ đã gọi xe cho con rồi đấy, hôm nay tuyết dày, đạp xe không tiện.”



“Bữa trưa mẹ cũng chuẩn bị sẵn trong hộp rồi, ăn xong dọn dẹp rồi đi luôn là được.”



Khương Tri Tri vốn định đạp xe đi học, buổi trưa tiện ghé qua tìm Kim Hoài Anh. Giờ phải đi ô tô, chẳng lẽ trưa phải chạy bộ qua đó sao?



Cũng không phải không được!



Cô cũng không xem cơm hộp có gì, ăn sáng xong, đeo cặp lên vai rồi ra ngoài ngồi xe đi học…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com