Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 230







Khương Tri Tri nghĩ rằng Chu Tây Dã chỉ đùa giỡn với cô một chút, dù sao trời vẫn còn sáng, Phương Hoa cũng có thể quay về bất cứ lúc nào.

Với tính cách của Chu Tây Dã, chắc chắn anh sẽ không làm chuyện quá đáng vào ban ngày.



Kết quả, cô đã đánh giá sai về Chu Tây Dã.



Quậy phá trên giường suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh mới chịu buông cô ra, còn hôn lên hàng lông mày của cô, mỉm cười ghé sát tai cô nói một câu.



Chu Tây Dã đi làm bữa tối, còn Khương Tri Tri nằm trên giường muốn khóc mà không có nước mắt. Cô cảm thấy như mình đã dạy hư Chu Tây Dã?

Cũng không đúng, mấy cái bóng bay nhỏ trong nhà luôn cho cô cảm giác vô tận, mà mỗi lần đều là Chu Tây Dã lấy về.

Anh thực sự rất chú trọng đến chuyện này!



Khương Tri Tri nằm trên giường thở một hơi, rồi mới đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.



Chu Tây Dã đang nấu ăn trong bếp, bên cạnh còn có một bếp than tổ ong, trên đó đang sôi sùng sục một nồi thuốc.



Khương Tri Tri khoanh tay đi đến, hất cằm, giả vờ giận dỗi hừ một tiếng:

“Đồng chí Chu Tây Dã, tôi xin đưa ra lời phê bình nghiêm túc với anh. Tác phong của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần tích cực tiến bộ của đồng chí Khương Tri Tri, nên anh phải xin lỗi cô ấy.”



Chu Tây Dã khẽ “ừ” một tiếng:

“Buổi tối, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xin lỗi đồng chí Khương Tri Tri.”



Khương Tri Tri lập tức cảnh giác. Cách xin lỗi mà Chu Tây Dã nói, không phải là kiểu mà cô đang nghĩ đấy chứ?



Cô lùi lại một bước:

“Không được! Em phải học bài, phải tranh thủ từng giây từng phút!”



Chu Tây Dã không trêu chọc cô nữa, chuyển chủ đề:

“Trên bếp là thuốc sắc cho Tiểu Xuyên à?”



Khương Tri Tri gật đầu:

“Đúng vậy, lát nữa ăn xong anh mang qua cho cậu ấy, nhớ nhìn cậu ấy uống hết.”



Cô nhìn vào túi thuốc Đông y, thấy có cả hoàng liên, nên khi thêm nước, cô đã cố tình đổ nhiều hơn một chút, như vậy có thể nấu ra một bát đầy!



Chu Tây Dã nghe giọng điệu hưng phấn của Khương Tri Tri là đoán ngay cô lại giở trò, nhưng cũng không vạch trần:

“Lát nữa em cứ ở nhà, anh đi rồi về ngay.”



Anh lại nhớ đến chuyện trưa nay Tống Đông đến tìm mình:

“Hôm nay anh Tống tìm anh, có chút tiến triển về chuyện của Vương Tiểu Lục.”



Khương Tri Tri lập tức hứng thú:

“Tiến triển gì?”



“Vương Tiểu Lục thực sự đang đánh bạc, hơn nữa số tiền cá cược cũng rất lớn. Còn tiền từ đâu ra thì chưa rõ. Cả phiếu lương thực, phiếu công nghiệp, tất cả đều có thể trở thành tiền đặt cược.”



“Những tấm phiếu này cũng có người chuyên thu mua, sau đó bán lại với giá cao trên thị trường.”



Khương Tri Tri chậc chậc hai tiếng:

“Những người dám đánh bạc chắc toàn con nhà có bối cảnh phải không? Người bình thường làm gì chơi nổi.”



Chu Tây Dã lắc đầu:

“Không hẳn, còn có cả công nhân, một số người đã có gia đình. Họ muốn kiếm tiền nhanh, thế là nướng cả tháng lương vào đó, thậm chí còn ký giấy nợ. Sau đó sẽ có người chuyên đi đòi tiền.”



Khương Tri Tri khá ngạc nhiên:

“Thật có người dám làm vậy sao?”



Nhưng nghĩ lại cũng đúng, bất cứ thời đại nào cũng có những kẻ liều mạng.



“Bây giờ cảnh sát đã để mắt đến, có lẽ sẽ sớm tóm gọn cả ổ. Còn Vương Tiểu Lục thì đã trở thành nghi phạm trọng điểm, nghi ngờ cậu ta là người tổ chức sòng bạc.”



Nghe xong, Khương Tri Tri chỉ biết lắc đầu:

“Nếu vậy, việc Chu Tiểu Xuyên bị Vương Tiểu Lục xoay vòng vòng, cũng chẳng có gì lạ cả.”



Quan điểm này, Chu Tây Dã hoàn toàn đồng ý:

“Vương Tiểu Lục nhờ vào gia thế của mình mà kết giao với không ít bạn bè xấu xa. Không biết trước đây Tiểu Xuyên có từng đi theo cậu ta không.”



Khương Tri Tri cảm thấy dù Chu Tiểu Xuyên có theo đi chăng nữa, thì cũng chẳng thấy Vương Tiểu Lục làm sai, thậm chí còn nghĩ cậu ta rất lợi hại, đầu óc giỏi thế cơ mà.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hạt Dẻ Rang Đường

Nghĩ vậy, cô đẩy tay Chu Tây Dã, nhắc nhở:

“Anh đến bệnh viện thì đừng nhắc chuyện này với Chu Tiểu Xuyên, tránh để cậu ta ngốc nghếch đi báo tin cho Vương Tiểu Lục. Thằng em ngu ngốc của anh thật sự có thể làm vậy đó.”



Chu Tây Dã cười nhẹ:

“Chuyện này anh vẫn phân biệt được nặng nhẹ mà.”



Chu Tiểu Xuyên uống thuốc mà Chu Tây Dã mang đến, nửa tiếng sau liền nôn tháo và tiêu chảy không ngừng. Những thứ nôn ra cũng có mùi tanh hôi khó chịu.



Điều này khiến Phương Hoa giật mình, nhìn Chu Tiểu Xuyên đang gục bên giường nôn thốc nôn tháo, bà có chút nghi ngờ hỏi Chu Tây Dã:

“Chuyện này… là sao vậy? Có phải thuốc có vấn đề không?”



Chu Tây Dã chắc chắn trả lời:

“Không đâu, đây có lẽ là phản ứng bình thường, nôn mửa và tiêu chảy có thể là một phần của quá trình thải độc.”



Phương Hoa nghĩ cũng có lý, định nói gì đó, thì thấy Chu Tiểu Xuyên vội vàng bò dậy, hai tay ôm m.ô.n.g lao ra ngoài.



Chưa kịp chạy đến cửa, cậu ta đã không nhịn nổi, vừa chạy vừa để lại một vệt nước vàng trên đường đi.



Phương Hoa không nhịn được phải bịt mũi:

“Như vậy… có khi nào tống sạch ruột gan luôn không?”



Chu Tây Dã không nói gì, chuẩn bị xuống tìm một ít tro than để rải lên chỗ bẩn.



Khi anh xách một thùng tro lên lầu, liền gặp Tôn Hiểu Nguyệt, cô ta mặc một chiếc áo đỏ, quàng khăn trắng.



Vừa thấy Chu Tây Dã, Tôn Hiểu Nguyệt lập tức vén tóc, tỏ ra e lệ:

“Chu đại ca…”



Chu Tây Dã dừng bước, nhíu mày nhìn cô ta bước nhanh đến gần:

“Cô đến tìm Chu Tiểu Xuyên?”



Tôn Hiểu Nguyệt ngượng ngùng gật đầu:

“Ừm, tôi nghe nói Tiểu Xuyên bệnh, nên đến bệnh viện thăm anh ấy. Mẹ tôi nói trước đây tôi và Tiểu Xuyên rất thân thiết.”



Ánh mắt Chu Tây Dã sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta vài giây:

“Quan hệ hai người đúng là rất tốt.”



Mắt Tôn Hiểu Nguyệt sáng rực, ngạc nhiên nhìn anh:

“Chu đại ca, thật sao? Tôi còn tưởng mẹ tôi nói dối tôi chứ.”



Cô ta không ngờ Chu Tây Dã lại chịu nói chuyện với mình, thậm chí còn nhắc đến quan hệ giữa cô ta và Chu Tiểu Xuyên, điều này khiến cô ta rất vui mừng.



Giờ cô ta nhận ra, đàn ông đều là lũ dễ bị dụ dỗ, chỉ cần làm nũng, tỏ ra yếu đuối, khen họ vài câu, là họ sẽ không phân biệt nổi phương hướng, rồi ngoan ngoãn bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.



Cô ta cười dịu dàng, giả vờ quan tâm hỏi:

“Chu đại ca, anh xách nhiều tro than vậy làm gì?”



Chu Tây Dã nhíu mày:

“Tiểu Xuyên vừa nôn…”



Chưa nói hết câu, Tôn Hiểu Nguyệt đã nhanh nhẹn chìa tay:

“Chu đại ca, anh định dọn dẹp à? Để tôi làm, trước đây tôi từng làm nhiều việc nông ở quê, mấy chuyện này cứ để tôi.”



Chu Tây Dã im lặng một lát, rồi đưa thùng tro cho cô ta:

“Hai người lâu rồi không gặp, tôi không quấy rầy hai người ôn chuyện nữa.”



Tôn Hiểu Nguyệt vui vẻ xách thùng đi lên, mặc dù có chút nghi ngờ về thái độ của Chu Tây Dã hôm nay, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.



Dù sao, từ trước đến nay, giọng điệu của Chu Tây Dã vẫn luôn lạnh lùng như vậy.



Nhưng khi vừa định bước lên lầu, Chu Tây Dã đột nhiên cất giọng, lạnh hơn cả lúc nãy:

“Nếu cô lại muốn lợi dụng Tiểu Xuyên, thì tốt nhất hãy suy nghĩ xem, liệu cô có thể ở lại nhà họ Khương nữa không?”



Tôn Hiểu Nguyệt sững lại, quay đầu nhìn Chu Tây Dã, muốn hỏi ý anh là gì.



Nhưng Chu Tây Dã đã không buồn quay đầu, trực tiếp bước ra khỏi cổng khu nội trú.



Tôn Hiểu Nguyệt nghiến răng, giận dữ xách thùng tro đi đến phòng bệnh của Chu Tiểu Xuyên.



Nhưng khi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy sàn nhà đầy chất bẩn cùng phân lỏng, cô ta lập tức cứng đờ người, suýt chút nữa không kiềm chế được cảm xúc…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com