Dù sao ai cũng thích những thứ tốt đẹp. Cặp vợ chồng son này thật sự quá ưa nhìn.
Mà Cố Kỳ Việt nghe thấy ba chữ “ba năm bế hai đứa”, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, chưa kể đến Thẩm Triều Triều ngồi bên cạnh, cô xấu hổ cúi đầu, gần như muốn chui xuống đất.
Thấy hai người trẻ tuổi không chịu được trêu chọc như vậy, bác gái bị chọc cười ha hả nhưng rất biết ý không tiếp tục nói nữa mà trò chuyện với người ngồi bên cạnh về những chuyện khác.
Sau khi không còn ai chú ý nữa, Thẩm Triều Triều vẫn đỏ tai, hai tay đan vào nhau xoắn xuýt, đôi mắt long lanh chớp chớp, đột nhiên cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Nếu là trước đây có lẽ cô sẽ không nghĩ nhiều, nhưng từ sau khi quen biết Chu Lan, Thẩm Triều Triều chỉ cảm thấy như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới. Những điều nên biết và không nên biết, cô đều nghe được gần hết rồi.
Trước kia kết hôn là để thay đổi cuộc sống ác mộng trong tương lai, còn bây giờ cô và Cố Kỳ Việt yêu nhau, như vậy những chuyện sắp xảy ra tiếp theo đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi.
DTV
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều đỏ mặt ngẩng đầu, muốn lén nhìn Cố Kỳ Việt. Không biết bây giờ anh đang nghĩ gì?
Kết quả Cố Kỳ Việt cũng có suy nghĩ tương tự, ánh mắt hai người giao nhau, trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại, mọi thứ xung quanh dần dần mờ nhạt, giữa đất trời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Khoảnh khắc tiếp theo, thời gian bị dừng lại khôi phục như bình thường, hai người nhanh chóng quay đầu đi.
Mặc dù không tiếp tục nhìn nhau nhưng trái tim lại đập thình thịch như trống, xen lẫn những đợt ngọt ngào, cho đến khi xuống xe buýt, hai người vẫn còn trong trạng thái ngượng ngùng, thậm chí không dám nắm tay nhau nữa.
May mắn thay, điểm đến của chuyến đi này đã đến rất nhanh... Sở thú mới được xây dựng hai năm nay ở thành phố Giang Lâm, mua vé vào cửa là có thể vào tham quan các loài động vật.
Thẩm Triều Triều đã cố ý hỏi mẹ Diệp và bà nội Vương, biết khi còn nhỏ Cố Kỳ Việt rất thích động vật lông xù. Có điều sau khi trở về từ quân khu, tính cách anh đã thay đổi rất nhiều, không còn đến gần chó mèo nữa.
Vì vậy Thẩm Triều Triều suy nghĩ một chút, lập tức quyết định địa điểm cho chuyến đi này, cô muốn để Cố Kỳ Việt tận mắt nhìn thấy những loài động vật nhỏ lông xù, tâm trạng sẽ được chữa lành rất nhiều.
Tất nhiên, đây cũng là dựa trên tiền đề Cố Kỳ Việt thích động vật, cô không tin là đột nhiên anh lại không thích nữa. Chỉ là vì những trải nghiệm trong quá khứ mà anh kìm nén tính cách mà thôi.
“Hóa ra là ở đây à!”
Đứng trước cổng sở thú, Cố Kỳ Việt ngẩng đầu nhìn biển hiệu của sở thú, vẻ mặt anh rõ ràng ngẩn ra, sau khi hoàn hồn, anh quay đầu nhìn Thẩm Triều Triều, đôi mắt cong cong thể hiện tâm trạng vui vẻ.
Một phần là vì thích động vật nhỏ nhưng phần lớn nguyên nhân là vì được coi trọng.
Anh biết Thẩm Triều Triều không phải tùy tiện chọn địa điểm mà là chiều theo sở thích của anh, vì thế nên mới quyết định đến sở thú Giang Lâm... Triều Triều tốt như vậy, anh vô cùng yêu thích!
“Đừng ngẩn người ra nữa, mau vào thôi!”
Trong lúc Cố Kỳ Việt đang cảm động, Thẩm Triều Triều lại kéo tay áo anh, sau đó giơ tay lên giữa không trung lắc lắc, ra hiệu rằng cô đã mua vé vào cửa rồi! Bây giờ chỉ cần vào thẳng thôi.
Mà trước khi vào sở thú, Thẩm Triều Triều cứ tưởng rằng sẽ được nhìn thấy hổ dũng mãnh, voi và hươu cao cổ cao lớn nhưng kết quả là cô đã đánh giá quá cao ngân sách của sở thú Giang Lâm.