Lục Dao gắp một miếng thịt kho tàu vào bát tôi, nén giận nói: "Nhìn em gầy đi kìa, cằm cũng nhọn hoắt rồi, ăn cơm trước đi."
Tôi nhìn miếng thịt kho tàu bóng mỡ kia, chỉ cảm thấy trong dạ dày một trận cuộn trào, không nhịn được liền che miệng nôn khan.
Lục Dao càng tức giận hơn.
"Món ăn anh làm khó ăn đến thế sao?"
Tôi che miệng lắc đầu.
"Anh đừng ép em nữa, mấy hôm nay thực sự là không ăn nổi."
Mắt tôi lưng tròng, Lục Dao hết cách, đành phải đi tới ôm tôi.
"Mấy hôm nay em bận quá, đói đến đau dạ dày rồi. Ngày mai anh tìm người đến trông cửa hàng giúp em, đi bệnh viện khám trước đã."
Cửa hàng sắp khai trương rồi, tôi làm gì có thời gian đi bệnh viện. Nhưng Lục Dao hung dữ quá, tôi hết cách, đành phải đồng ý.
Đến bệnh viện, lấy m.á.u xong, bác sĩ cầm phiếu xét nghiệm xem qua.
"Mang thai rồi, hai tháng. Cần chú ý sức khỏe, ăn nhiều thịt và rau củ quả vào."
Tôi và Lục Dao đều ngớ người, đặc biệt là tôi, nắm chặt tờ giấy đó, tay run không thành hình.
"Bác sĩ, tôi, có phải nhầm lẫn gì không ạ? Tôi không thể sinh con được."
Bác sĩ lắc đầu.
"HCG cao thế này rồi, sao mà nhầm được. Vài tuần nữa siêu âm là thấy được rồi. Đến lúc đó cô đến làm siêu âm nhé."
Nói xong không kiên nhẫn đuổi chúng tôi ra, gọi người tiếp theo vào khám.
Đi ra khỏi cổng bệnh viện, tôi cảm thấy mình như đang mơ, không nhịn được nữa, ôm Lục Dao khóc nức nở. Lục Dao vỗ đầu tôi, cười một lúc, rồi lại bắt đầu chửi người.
"Thằng Phan Minh vô dụng đó! Bản thân không được còn để em mang tiếng oan lâu như vậy! Mẹ kiếp! Xem ông đây về có đánh c.h.ế.t nó không!"
"Thẩm Thanh, bây giờ mang thai rồi, có phải không cần lo anh chạy mất nữa không?"
Lục Dao hớn hở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chúng ta phải tranh thủ, về thôn Thanh Thạch một chuyến, đến ủy ban thị trấn làm giấy đăng ký kết hôn, cho con chúng ta một danh phận."
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
21
Cửa hàng quần áo khai trương thuận lợi, kiểu dáng mới lạ, bài trí lộng lẫy, nổi tiếng khắp Quảng Châu.
Tôi bận rộn hai tháng, đợi cửa hàng mọi việc đi vào quỹ đạo, thai cũng đã ổn định, liền thuê em họ của anh Béo làm cửa hàng trưởng, giao hết mọi việc trong cửa hàng cho cô ấy.
Tôi và Lục Dao mua một đống đồ, túi lớn túi nhỏ nhét vào xe, dự định lần này về, sẽ đón cả cha mẹ tôi lên.
Lục Dao lái xe của anh Béo về, nói đi tàu hỏa đông người, sợ chen lấn vào tôi.
Tôi cúi đầu nhìn bụng, bây giờ đã năm tháng, người tôi gầy, bụng lại lộ rõ, đặc biệt dễ thấy.
"Thẩm Thanh, có mệt không? Có muốn uống chút nước không?"
Lục Dao thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, tôi bật cười.
"Em chỉ ngồi xe thôi mà, có thể mệt đến đâu chứ? Anh lái xe cẩn thận đi."
Lục Dao cả đường đi lo lắng thấp thỏm, lái xe hai ngày, cuối cùng cũng thuận lợi về đến nhà.
Lại là một mùa xuân, hai bên đường cỏ cây xanh tốt, một mảng lúa non xanh mướt.
Tôi hạ cửa kính xe xuống, nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài, bỗng dưng có chút cảm giác bồi hồi xen lẫn e dè khi về gần quê. Tôi đi thế này cũng gần một năm rồi, cũng không báo cho cha mẹ một tiếng, không biết họ sống thế nào.
Xe chạy vào đầu thôn, đã có mấy đứa trẻ tò mò vây quanh.
"Mau xem, đây chẳng phải là ô tô trên tivi sao?"
"Oa, chạy được thật kìa, giống hệt trên tivi."
Lục Dao giảm tốc độ xe, ô tô bị đám trẻ hai bên vây quanh, chạy một mạch vào thôn Thẩm gia.
Nhà tôi ở ngay trước sân phơi thóc, bình thường thời tiết đẹp, nửa thôn đều tụ tập ở đó tán gẫu nói chuyện phiếm. Bây giờ là tháng Năm, lúa vụ đầu đã cấy xong, mọi người đều rảnh rỗi, lại theo lệ cũ tụ tập cắn hạt dưa.
"Nghe nói gì chưa? Chồng cũ của Thẩm Thanh ấy, cái thằng Phan Minh đó, lại cưới vợ mới rồi đấy! Là gái còn trinh hẳn hoi. Chính là Phan Mỹ Quyên thôn nó, tiền sính lễ những một nghìn đồng. Đám cưới tổ chức linh đình lắm."
"Linh đình cái gì, nghe nói hôm nay sẽ qua thôn mình phát kẹo cưới đấy. Ấy các bà nói xem, nhà Thẩm Thanh nó có phát không?"
"Hahaha, tôi đoán là có phát đấy, Phan Minh bụng dạ hẹp hòi mà, chẳng phải đến khoe khoang một chút sao?"