Thập Niên 70: Sau Khi Tái Hôn Với Côn Đồ Thôn, Phất Lên Vả Mặt Nhà Chồng Cũ

Chương 15



Tôi đưa cả gia đình lên Quảng Châu. Vài năm sau, cha mẹ tôi nói muốn về thôn xây nhà.

Đúng lúc có chi nhánh cửa hàng mở đến thành phố Thanh Vân, tôi liền theo về cùng.

Cửa hàng quần áo trong thành phố đã khai trương. Tôi bế con ngồi sau quầy hàng, bỗng thấy một bóng người quen thuộc.

Phan Minh lưng còng, gật đầu khom lưng chào hỏi nhân viên bán hàng.

"Mấy tấm bìa các tông ở cửa các cô còn cần không? Có thể bán cho tôi không?"

"Phan Minh?"

Tôi đi ra xem, Phan Minh thấy là tôi, sững người một lúc, rồi che mặt bỏ chạy.

Tôi về thôn một chuyến mới biết, hóa ra hợp tác xã cải cách, gia đình Phan Minh sớm đã bị cho thôi việc. Nhà anh ta vốn còn chút tích lũy, nhưng Phan Minh bị Lục Dao kích thích, cũng học đòi làm ăn, chưa đầy một năm đã làm sạch vốn liếng gia đình.

Phan Mỹ Quyên lập tức ly hôn với anh ta, sau khi ly hôn còn đi rêu rao khắp thôn, nói Phan Minh căn bản là không được, không đủ thời gian, không phải là đàn ông.

Gia đình họ Phan không ở lại thôn Thanh Thạch được nữa, đến thành phố nhờ cậy họ hàng.

Họ hàng nhà anh ta làm nghề thu mua phế liệu, đối xử với gia đình họ cũng không tệ, để Phan Minh theo họ cùng làm.

"Đúng là thật, mới mấy năm thời gian, xã hội thay đổi lớn quá. Phan Minh kia là bát cơm sắt đấy chứ! Ai mà ngờ được nhà họ Phan lại rơi vào tình cảnh như bây giờ."

Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt

Tôi lắc đầu cảm thán, Lục Dao nắm lấy tay tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Trên đời này bát cơm sắt duy nhất, chính là năng lực và bản lĩnh của bản thân mình."

"Bây giờ cải cách mở cửa, ngành nghề nào cũng có cơ hội. Cho dù anh đi thu mua phế liệu, cũng có thể kiếm được tiền lớn."

Tôi cười lườm anh một cái: "Phì! Đúng là không biết xấu hổ! Thu mua phế liệu sao mà kiếm được tiền lớn?"

Lục Dao ôm lấy tôi.

"Em không tin à? Vậy chúng ta đánh cược đi. Nếu anh kiếm được tiền, em sẽ —"

Lục Dao nhỏ giọng nói vào tai tôi vài câu, tôi xấu hổ mặt đỏ bừng, che miệng anh lại.

"Em mới không cược!"

Đôi mắt Lục Dao sáng lấp lánh, cong thành hai vầng trăng khuyết.

Tôi tin lời anh nói. Anh nỗ lực, cần cù, nhạy bén, dù làm gì cũng có thể kiếm tiền. Thời đại này chính là như vậy, khắp nơi là biến đổi, khắp nơi là cơ hội. Con người trong dòng chảy của thời đại, có thể dễ dàng được đưa lên đỉnh sóng, cũng có thể bị nghiền nát dưới chân.

Nhưng những người kiên cường bất khuất, dù ở đáy vực sâu thẳm đến đâu, cũng có thể lần này đến lần khác bò dậy.

Rồi chỉ cần mượn một cơn gió, là có thể vụt bay lên cao.

Cảm ơn Lục Dao, đã có năng lực như vậy, cho tôi cuộc sống sung túc nhất.

Cũng cảm ơn Lục Dao, đã cho tôi có được năng lực như vậy.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com