Thập Niên 70: Sau Khi Tái Hôn Với Côn Đồ Thôn, Phất Lên Vả Mặt Nhà Chồng Cũ

Chương 9



"Đồ lưu manh! Anh chỉ muốn lợi dụng tôi thôi!"

Lục Dao bật cười, đưa tay phủ lên mu bàn tay tôi.

"Tôi oan c.h.ế.t mất, ngày nào cũng nhìn mà không được ăn, còn phải chịu em mắng."

Ngón tay thô ráp của anh vuốt ve trên mu bàn tay tôi. Tôi hoảng hốt không chịu nổi, định rụt tay về, lại bị Lục Dao nắm chặt lấy.

Lục Dao nắm tay tôi, kéo khỏi mắt anh.

Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt

"Thẩm Thanh, tôi không thể mang tiếng oan này được. Em mà còn nói tôi lưu manh nữa, tôi sẽ —"

15

Lục Dao không nói nữa, yết hầu chuyển động. Trong căn phòng nhỏ hẹp, không khí dường như đột nhiên trở nên dính nhớp và nặng nề.

Tim tôi đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhìn khuôn mặt Lục Dao dần dần tiến lại gần mình.

Ngay lúc anh định hôn xuống, tôi đưa tay đẩy anh ra, hoảng hốt chạy đi.

Chạy dọc theo hành lang, chạy xuống cầu thang, ra đến bên ngoài. Gió lạnh thổi qua, hơi nóng trên mặt tôi mới dần dần dịu đi.

Tôi không thể ở cùng Lục Dao được.

Mấy tháng ở Quảng Châu này, cuộc sống của tôi, suy nghĩ của tôi, đã sớm thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Lục Dao không còn là kẻ côn đồ trong thôn nữa. Ở đây, mọi người đều kính cẩn gọi anh là chủ nhiệm Lục.

Tính cách anh nhiệt tình phóng khoáng, dù quen hay không quen, một mình ôm cái cặp công văn xông vào văn phòng người ta, mặt dày mày dạn mời người ta đến xưởng xem mẫu. Mấy chén rượu vào bụng, rất nhanh đã có thể xưng anh gọi em với người ta. Đơn hàng của xưởng bay tới như tuyết, làm anh chàng béo cũng vui đến không biết trời đất đâu nữa.

"Anh Lục, em biết anh làm được mà! Anh trời sinh đã là người làm ăn rồi!"

Công nhân nữ trong xưởng cũng rất ngưỡng mộ Lục Dao. Trong đó có mấy cô gái thành phố chính gốc, ăn mặc lại thời thượng, tuổi còn trẻ, cô nào cũng hơn tôi.

Tôi đến cả con cũng không sinh được, căn bản không xứng làm đàn bà, sao có thể xứng đôi với Lục Dao.

Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền, trả lại ba nghìn đồng cho Lục Dao, rồi dành dụm thêm chút tiền về quê, sống một cuộc sống yên tĩnh của riêng mình.

Tôi đi vòng quanh dưới lầu hết vòng này đến vòng khác, mãi cho đến khi trời tối hẳn, vừa định lên lầu, bên cạnh bỗng có hai tên côn đồ nhỏ chặn đường tôi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hehe, em gái, thấy em một mình đi lang thang ở đây nửa ngày rồi, anh trai em đâu?"

"Tôi, tôi ở ngay đây thôi, các người đừng làm bậy."

Tôi sợ hãi không chịu nổi, đang định hét lên cứu mạng, một bóng người cao lớn bỗng từ bên cạnh lao ra, một cước đá ngã lăn một tên côn đồ.

"Cút!"

Hai tên côn đồ thấy Lục Dao cao lớn, vội vàng bỏ chạy. Lục Dao đi tới, thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy tôi.

"Về thôi, đồ nhát gan."

Tôi vùi đầu vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của Lục Dao, cố gắng không để nước mắt chảy ra.

Lục Dao tốt quá, mấy tháng sớm tối bên nhau, không rung động là nói dối.

Nhưng Lục Dao tốt như vậy, tôi thật sự không xứng.

16

Tôi quyết định phải phân rõ giới hạn với Lục Dao.

Trong xưởng, mấy công nhân nữ mặt đầy ngưỡng mộ nhìn tôi.

"Chị Thẩm Thanh, hôm nay chủ nhiệm Lục lại đàm phán được một đơn hàng lớn nữa đấy! Em thấy anh Béo cầm đơn hàng đó, chạy từ đầu xưởng đến cuối xưởng, vui như điên. Chủ nhiệm Lục giỏi thật đấy!"

"Đúng vậy, anh Lục Dao vừa đẹp trai, tính tình lại tốt, gặp ai cũng tươi cười. Chị Thẩm Thanh, hai người kết hôn bao lâu rồi? Hai người quen nhau thế nào?"

Tôi lắc đầu, đặt cây thước trong tay xuống.

"Chúng tôi chưa kết hôn, cũng không phải là người yêu."

Lời vừa dứt, xưởng vốn ồn ào bỗng dưng im bặt. Các công nhân nữ kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt như gặp ma.

"Các chị đừng ngạc nhiên như vậy. Chúng tôi chỉ là đồng hương, anh ấy giúp đỡ tôi, quan hệ của chúng tôi giống như anh em ruột vậy."

Càng nói càng cảm thấy không khí không đúng. Các công nhân nữ nháy mắt ra hiệu, điên cuồng ra hiệu về phía sau lưng tôi.

"Anh em ruột ư?"

Quả nhiên, giọng nói trầm thấp của Lục Dao từ sau lưng truyền đến, ẩn chứa cơn tức giận vô tận.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com