[Thập Niên 70] Thay Đổi Cuộc Đời Sai Lầm Hỏi kỹ thêm, mới biết công việc của Mạnh Diệu Tổ vốn là dùng sính lễ nhà Lý Mã Tử đổi lấy.
Dạo gần đây, nhà Lý Mã Tử gây rối suốt ở mỏ than, xưởng trưởng chịu hết nổi, đành trả lại công việc ấy về cho nhà họ.
Trong lòng tôi có một cảm giác khó tả.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thấy cũng công bằng.
Kiếp trước là tôi gánh chịu, kiếp này cũng nên đến lượt họ rồi.
Chương 22
Tôi xách giỏ rau trở về nhà.
Gần đến cửa nhà họ Mục, bước chân tôi bất chợt khựng lại.
Tôi nhìn thấy Lục Phàm đang đứng trước cửa.
Lục Phàm vô thức ngẩng đầu, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, bầu không khí như ngưng đọng.
Trông Lục Phàm rất tiều tụy.
Quầng thâm dưới mắt rõ rệt, thần sắc mỏi mệt, hiển nhiên mấy hôm nay đều không nghỉ ngơi gì.
Một lúc sau, tôi là người mở lời trước:
“Anh tới có chuyện gì?”
Lục Phàm khẽ cười khổ, thân hình cao lớn thoáng chốc như thấp đi một phần, nhưng rất nhanh lại cố gắng đứng thẳng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Giọng khàn khàn vang lên từ đôi môi khô ráp:
“Anh… tới để nói lời từ biệt với em.”
Từ biệt?
Không cần thiết.
Ánh mắt tôi không gợn chút cảm xúc nào, giọng nói cũng nhàn nhạt:
“Đi vùng nông thôn là để xây dựng tổ quốc, đó là việc vinh quang, tôi ủng hộ anh.”
“Chúc anh thượng lộ bình an.”
Tôi đem những lời trước kia Lục Phàm từng nói với mình, trả lại y nguyên, không thiếu một chữ.
Lục Phàm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ để lại một câu:
“Xin lỗi.”
Câu “xin lỗi” này, tôi đã chờ suốt mười năm.
Tôi không kìm được, mắt đỏ hoe.
Đêm đó.
Tôi lại gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy mình đang mang thai, nằm trên giường sinh con, m.á.u chảy không ngừng, như thể sẽ cạn kiệt đến nơi.
Sự sống dần dần rút cạn.
Thời gian như cũng ngưng đọng tại khoảnh khắc đó, trong giây phút cận kề cái chết, tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện, cũng như chẳng nghĩ gì cả.
Chỉ nhớ rõ, lúc sắp lịm đi, ngoài cửa truyền đến giọng người đưa thư:
“Đây là đặc sản quê gửi đến cho cô Mạnh Phối Lan, cô có ở trong đó không?”
Tôi như chợt sống lại lần cuối, chậm rãi đưa tay lên, yếu ớt nói với bà đỡ:
“Giúp tôi… mang vào đi.”
Bà đỡ biết tôi không thể qua khỏi, ánh mắt đầy thương cảm, rời đi một lát, rồi quay lại đưa cho tôi một phong thư.
Vừa mở ra, bên trong chỉ là một chiếc lá phong.
Bà đỡ ngạc nhiên khẽ “ồ” một tiếng:
“Từ xa gửi tới mà lại là một chiếc lá phong ư?”
Nhưng bà ấy vẫn đưa cho tôi.
Lúc này, vì mất m.á.u quá nhiều, mắt tôi hoa lên, trời đất quay cuồng.
Tôi nắm chặt chiếc lá phong trong tay, ý thức mơ hồ, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
Đây là lá cây trước nhà Mục Vân Xuyên.
Hồi nhỏ, tôi thường trèo lên cây đó bắt dế.
Có lần trượt chân ngã từ trên xuống, tận hai mét, cú ngã đó lẽ ra rất nguy hiểm.
Nhưng tôi lại không sao.
Là Mục Vân Xuyên đã đỡ lấy tôi.
Ngược sáng, gương mặt cậu thiếu niên có chút mơ hồ, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm khắc:
“Em mà còn nghịch leo cây nữa, anh sẽ mách mẹ em đấy!”
Cũng chính từ khoảnh khắc đó, tôi bắt đầu sợ anh, dần dần trở nên xa cách.
Giờ nghĩ lại, chắc anh chỉ lo cho tôi, thấy tôi suýt gặp chuyện mới vội vàng mắng như thế.
Và rồi, đến cuối cùng.
Tôi vừa cười vừa rơi lệ, lấy tư thế như vậy… ôm lấy cái chết.
“Phối Lan… Phối Lan…”
Giọng nói mơ hồ vang lên, tôi gắng gượng mở mắt ra, liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Mục Vân Xuyên.
“Em sao vậy? Gặp ác mộng à?”
Tôi mơ màng chưa kịp phản ứng, còn tưởng mình lại được sống lần nữa, liền nhào vào lòng anh, khẽ lẩm bẩm:
“Em chưa chết… em chưa chết…”
Bàn tay ấm áp vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, dịu dàng trấn an:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - “Không sao đâu, chỉ là một cơn ác mộng thôi.”
Tôi dụi mặt vào vạt áo Mục Vân Xuyên, hương xà phòng thanh sạch thoang thoảng lướt qua chóp mũi, khiến trái tim đang hoảng loạn dần yên ổn trở lại.
Đến khi bình tâm, tôi mới nhớ ra… mình đã trùng sinh.
Và lần này, tôi đã gả cho Mục Vân Xuyên.
Tôi muốn rời khỏi vòng tay ấy.
Nhưng lại không nỡ, vòng tay này quá an lòng, tôi không buông nổi.
Chương 23
Đôi mắt ướt nhòe vì thương tổn của người phụ nữ khiến Mục Vân Xuyên bất giác thấy bất an.
Anh ấy không biết phải dỗ dành thế nào, chỉ có thể vụng về nhẹ nhàng vỗ lưng tôi từng nhịp.
Rất lâu sau.
Tôi mới ngừng nức nở, dụi mặt vào bờ vai anh, đem toàn bộ nước mắt thấm hết vào vạt áo anh.
Khóe môi Mục Vân Xuyên khẽ nhếch, mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Anh không hỏi tôi đã mơ thấy gì, chỉ dốc lòng vỗ về tôi như đang nâng niu cả thế giới.
Một lát sau.
Trong vòng tay bỗng không còn động tĩnh nữa, Mục Vân Xuyên cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy tôi đã thiếp đi từ lúc nào.
Trong đáy mắt anh hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Anh rón rén đặt tôi nằm lại ngay ngắn trên giường, từng đường nét nơi mi tâm đều tràn đầy dịu dàng.
Mục Vân Xuyên lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của tôi.
Tôi nhắm mắt, gương mặt trắng trẻo dịu dàng, giấc ngủ bình yên vô cùng.
Anh không kìm được mà giơ tay lên, xòe bàn tay đặt cạnh mặt tôi, so thử một chút, phát hiện mặt tôi còn nhỏ hơn cả bàn tay anh.
Anh nhìn rất lâu.
Cuối cùng, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của tôi một cái, rồi lặng lẽ rời đi.
Ngày đi vùng nông thôn, là một ngày mưa.
Cái nóng oi ả của mùa hạ cũng nhạt đi không ít.
Những thanh niên chuẩn bị lên đường đứng giữa bãi đất trống, đội mưa nói lời từ biệt với người nhà.
Lục Phàm đứng đó, lặng lẽ nghe cha mẹ mình, vừa khóc vừa dặn dò:
“Sau khi đến nơi, nếu có gì cần thì viết thư về cho cha mẹ, cha mẹ sẽ gửi lên cho con.”
Lục Phàm im lặng giây lát, rồi khẽ gật đầu.
Phía bên kia, cha mẹ tôi cũng đang khóc tiễn biệt Mạnh Bảo Nhi và Mạnh Diệu Tổ.
“Bảo Nhi, Diệu Tổ, các con ơi… mẹ không nỡ xa các con…”
Mạnh Diệu Tổ khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem:
“Mẹ, mẹ đừng quên gửi đồ cho con đấy… người ta bảo nông thôn khổ lắm!”
“Được được, mẹ nhất định gửi! Tất cả đều tại Mạnh Phối Lan! Nếu không phải tại nó, các con yêu dấu của mẹ sao lại phải khổ đến nước này!”
Mạnh Bảo Nhi đứng yên lặng nhìn cha mẹ, trong mắt rưng rưng, nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng.
Nếu không phải bọn họ ép gả mình cho gã mặt rỗ kia, cô ta đã chẳng phải xuống nông thôn.
Cô ta có thể ở lại thành phố, tiếp tục làm vợ một cảnh sát, chứ không phải đi làm nông, dầm mưa dãi nắng thế này!
Đồng thời, cô ta cũng hận luôn cả tôi.
Nếu tôi ngoan ngoãn đi thay, thì làm sao cô ta và Lục Phàm lại lâm vào cảnh này?
Ngay từ đầu, bọn họ đã tính sẵn, để tôi đi nông thôn, sau đó bọn họ mới kết hôn, như thế tiếng tăm sẽ không bị ảnh hưởng.
Đúng, tất cả đều tại tôi!
Chỉ có một điều duy nhất là… ít ra chuyện cô ta và Lục Phàm đã bị lộ, nên giờ cũng đã đăng ký kết hôn rồi.
Từ nay về sau, dù hai người có không cam lòng hay hối hận… cũng đành phải bên nhau cả đời.
Tiếng gọi vang lên từ người lính phụ trách tiễn biệt:
“Các đồng chí, đến giờ lên đường rồi!”
Nghe thấy thế, mọi người mới lục đục leo lên xe.
Lục Phàm dắt theo Mạnh Bảo Nhi, cả hai vai kề vai ngồi trong thùng xe tải, nhìn qua màn mưa lất phất bên ngoài, lòng trĩu nặng đầy những tâm tư phức tạp. Không cam, hối hận, và mịt mờ về tương lai.
Chiếc xe từ từ chuyển bánh, bóng dáng người thân nơi bến tiễn cũng dần nhỏ lại.
Mạnh Bảo Nhi siết chặt lấy tay áo Lục Phàm, ánh mắt đầy hoang mang bất an, vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi:
“Lục Phàm, anh nói xem… khi nào chúng ta mới được quay về?”
Ánh mắt Lục Phàm mơ hồ thoáng chốc.
Chiếc xe tải càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen phía chân trời.
Trên sườn đồi, tôi đứng lặng, tay cầm chiếc ô đen, nhìn theo chiếc xe đã từng thay đổi vận mệnh tôi, giờ lại tiễn đưa những người khác rời đi.
Tôi không biết vì sao mình lại đến đây?
Có lẽ… là muốn nhìn tận mắt gương mặt hối hận của hai người đó.
Cũng có thể… chỉ là muốn một lần nữa xác nhận rằng mình thật sự đã thay đổi số phận.
Ánh mắt đen sẫm của tôi lướt qua cha mẹ tôi đang còn sụt sùi khóc lóc.
Khóe môi tôi cong lên, là một nụ cười giễu cợt, rồi dần dần, lại biến thành chua xót khôn cùng.
Tôi còn nhớ rất rõ…
Kiếp trước, ngày tôi xuống nông thôn, hai ông bà tươi cười tiễn tôi đi.
Nụ cười ấy – giống như đang rất vui mừng, vì người bị đày đi chính là tôi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com
Báo lỗi chương