Tôi sững sờ nhìn Mục Vân Xuyên, phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình:
“Anh muốn cưới em sao?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rối mớ tóc lòa xòa trước trán tôi.
Mục Vân Xuyên gật đầu đầy nghiêm túc:
“Anh đảm bảo sẽ không giống Lục Phàm thay lòng đổi dạ. Sau khi kết hôn, lương và tem phiếu đều sẽ đưa cho em giữ.”
“Hơn nữa, nếu em muốn tránh xa nhà họ Mạnh, anh sẽ làm đơn xin phân nhà của đơn vị, đến lúc đó chúng ta có thể chuyển đến khu mới mà sống.”
Nói rồi, anh ngẩng đầu nhìn tôi:
“Em… đồng ý lấy anh chứ?”
Ánh mắt thận trọng ấy lại như ánh nắng thiêu đốt, khiến trái tim tôi như bị bỏng.
Tôi hoảng hốt quay đi, không dám nhìn vào mắt anh, cổ họng nghẹn lại:
“Anh Vân Xuyên, anh không cần vì thương hại em mà hồ đồ nói muốn cưới. Sau này anh gặp được người mình thật lòng yêu thích, chắc chắn sẽ hối hận đấy.”
Mục Vân Xuyên lập tức bước tới gần, đến nỗi tôi gần như nghe thấy cả nhịp tim đập trong lồng n.g.ự.c anh.
“Phối Lan, anh sẽ không hối hận đâu, anh sẽ toàn tâm toàn ý với em.”
“Anh biết em đã chịu nhiều uất ức rồi… từ giờ trở đi, anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa.”
“Phối Lan, hãy cho anh một cơ hội… được không?”
Mắt tôi bất giác đỏ hoe. Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh kiếp trước – những lần Mục Vân Xuyên gửi lương thực đến vùng nông thôn cho tôi…
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng, dưới ánh nhìn đầy kỳ vọng của anh, khẽ gật đầu.
Nửa tiếng sau, hai người đến cục dân chính làm thủ tục.
“Họ tên?”
“Mục Vân Xuyên.”
“Mạnh Phối Lan.”
Ký tên, đóng dấu, tất cả đều nhanh gọn.
(Vào thời điểm đó, hôn nhân là vấn đề được tổ chức sắp đặt. Người ta phải nộp đơn xin kết hôn, và để có được giấy chứng nhận kết hôn cần có giấy chứng nhận của đơn vị và chữ ký của người đứng đầu. Nên chỉ cần không muốn làm đám cưới lớn thì thủ tục kết hôn rất đơn giản.)
Cầm quyển sổ đỏ vừa mới in xong bước ra khỏi cửa, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, tôi bỗng thấy mơ hồ… mãi mới nhận ra, mình đã là người có chồng rồi.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cứ như một giấc mơ…
“Chuyện kết hôn… thật sự không cần nói với cha mẹ em sao?”
Nghe vậy, tôi khẽ mím môi:
“Không cần. Đến lúc đó họ tự nhiên sẽ biết thôi.”
Thấy tôi đã có chủ ý, Mục Vân Xuyên cũng không nói thêm:
“Vậy để anh đưa em về.”
Nhưng tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của anh, tôi khẽ cười:
“Trước khi về, em còn một chuyện phải làm.”
Chuyện đó chính là bán lại công việc.
Ngày đi vùng kinh tế mới đã gần kề, người muốn tìm việc thì rất nhiều.
Trước đây, tôi từng nghe nói nhà chú Lưu ở phố Đông đang lo việc cho con trai, mà nhà ấy chỉ có đúng một đứa con, chắc chắn sẽ chịu bỏ tiền.
Ngay lập tức, tôi tìm đến tận nơi.
Sau một hồi thương lượng, cuối cùng tôi bán lại suất làm việc cho con trai chú Lưu – Lưu Danh – với giá cao ngất ngưởng: 300 đồng.
….
Phía bên nhà họ Mạnh.
Cả nhà đang tụ họp, ai nấy đều phẫn nộ mắng chửi người đã "biến mất" là tôi.
Mạnh Diêu Tổ tức giận đến nỗi đập bàn:
“Cha mẹ, mai là hạn chót nộp danh sách rồi, vậy mà chị hai lại bỏ đi. Chắc chắn chị ấy sẽ không đưa công việc lại cho con đâu!”
Mạnh Bảo Nhi cũng nước mắt ngắn dài:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Lục Phàm đã nói rồi, chỉ cần con còn ở trong thành phố một ngày, anh ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm cưới con. Nếu danh tiếng bị ảnh hưởng, con đường làm quan sau này coi như chấm hết!”
Mẹ Mạnh cũng cuống đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Chỉ nghĩ đến việc hai đứa con phải xuống nông thôn chịu khổ, bà ta đã sợ đến run rẩy.
Cắn chặt răng, bà ta cất lời:
“Không có việc thì thôi! Trước mắt cứ đến văn phòng khu phố điền tên Phối Lan vào! Sau đó chúng ta tìm cách phá công việc của nó, không có đơn vị nhận, nó buộc phải đi vùng kinh tế mới thôi!”
Tôi vừa bước chân vào nhà đã nghe rõ mồn một những lời tàn nhẫn ấy.
Nghe thấy tiếng bước chân, cả đám người trong nhà đều quay đầu nhìn ra cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đối diện với ánh mắt sắc lẹm như d.a.o của họ, tôi chỉ khẽ cười, một nụ cười vừa đắng chát vừa đau lòng:
“Mọi người… thật sự muốn làm vậy sao?”
Mẹ tôi không những không hề lúng túng, ngược lại còn trơ tráo đổ hết tội lỗi lên đầu tôi:
“Là do mày ích kỷ! Là mày ép cả nhà phải làm vậy!”
Giọng nói the thé như lưỡi dao, xoáy thẳng vào tim gan tôi.
Tôi như nghe thấy âm thanh của m.á.u mủ ruột rà bị cắt lìa, đau đến tột cùng, lại trở thành tê dại.
Đôi mắt đau đớn ấy cuối cùng cũng hóa thành bình thản.
“Được, tôi đồng ý. Tôi sẽ nhường công việc cho em trai.”
Cả nhà họ Mạnh lập tức mừng rỡ ra mặt, miệng không ngừng tuôn ra những lời tâng bốc.
Cha mẹ tôi thi nhau nói:
“Biết ngay là con hai là đứa hiểu chuyện nhất mà! Thật ra cha mẹ cũng không nỡ để con đi đâu, yên tâm, sau này con ở dưới đó, cha mẹ sẽ thường xuyên viết thư cho con.”
Mạnh Diêu Tổ cũng cười toe toét:
“Chị hai yên tâm mà đi, đợi chị về rồi, em nhất định sẽ trả lại công việc cho chị!”
Mạnh Bảo Nhi phụ họa:
“Em gái à, thông suốt rồi là tốt. Cả nhà sẽ luôn chờ em quay về.”
Miệng thì nói lời ngọt ngào, nhưng tay thì không thể chờ thêm giây nào, đã vội kéo tôi ra văn phòng khu phố.
Trên đường đi, không ít người hiếu kỳ cũng rủ nhau đi xem trò vui.
Cuối cùng, ngay cả Lục Phàm cũng nhập bọn theo sau.
Vừa bước chân vào văn phòng, mẹ Mạnh đã hớn hở hô to:
“Chủ nhiệm! Chủ nhiệm! Nhà tôi chọn rồi, điền tên tôi xuống vùng kinh tế mới đi!”
Chủ nhiệm ngẩn ra, quay sang nhìn tôi, nói thẳng không chút khách sáo:
“Cô thật sự bằng lòng sao? Cô đang có công việc ổn định đấy.”
Không đợi tôi mở miệng, mẹ tôi đã nhanh như chớp chen vào:
“Chỗ làm đó đã chuyển sang cho Diêu Tổ rồi! Giờ Phối Lan không còn đơn vị nhận nữa!”
Chủ nhiệm trừng mắt, đảo con ngươi nhìn về phía Lục Phàm – người vốn không nên xuất hiện ở đây:
“Lục Phàm, cậu với Mạnh Phối Lan chẳng phải đã đính hôn rồi sao? Cậu nỡ để cô ấy đi vùng kinh tế mới à?”
Lục Phàm trả lời đầy khí thế chính nghĩa:
“Phối Lan đi là vì chị và em trai cô ấy đều có sức khỏe yếu, cô ấy muốn chia sẻ gánh nặng với gia đình. Tôi không có lý do gì để ngăn cản.”
“Hơn nữa, xuống vùng kinh tế mới là để xây dựng đất nước, đây là việc quang vinh! Đương nhiên tôi phải ủng hộ cô ấy!”
“Hơn nữa, chúng tôi đã hứa với nhau rồi, đợi cô ấy về là sẽ kết hôn, tôi sẽ chờ cô ấy về.”
Chủ nhiệm nghe mà sững người, một lúc lâu mới hoàn hồn sau màn phát ngôn đầy "vĩ đại, quang vinh, chính xác" ấy.
Thấy cả đám người đang vây chặt lấy tôi, bà ta thở dài, cầm sổ đăng ký đưa cho tôi:
“Ký tên đi.”
Tôi vừa nhận lấy sổ, mẹ tôi đã lập tức nhét bút vào tay tôi.
Tôi cầm lấy cây bút, rồi bất ngờ bật cười:
“Ngại quá, tôi quên mất chưa nói… chỗ làm đó tôi đã bán rồi, không thể nhường cho em trai được nữa.”
Một quả b.o.m tấn vừa ném ra, khiến cả nhà họ Mạnh c.h.ế.t sững tại chỗ.
Không đợi họ hoàn hồn, tôi lại nhẹ nhàng ném thêm một quả nữa:
“À, còn chuyện này nữa, thưa chủ nhiệm, tôi vừa kết hôn. Không đủ điều kiện để đi vùng kinh tế mới đâu.”
Vừa nói, tôi vừa thả bút xuống, lấy từ trong túi vải ra tờ giấy đăng ký kết hôn.
Chủ nhiệm chỉ liếc một cái đã thấy rõ ảnh chụp của Mục Vân Xuyên, bà ta hơi nhướng mày, gật đầu dứt khoát:
“Là giấy đăng ký thật. Vậy cô không cần xuống nông thôn nữa.”
Tôi lập tức quay sang nhìn đám người nhà họ Mạnh, môi cong lên, nụ cười ngọt ngào như mật ong nhưng lại khiến người ta lạnh buốt sống lưng:
“Làm sao đây? Tôi không đủ điều kiện đi nữa rồi.”
“Cha mẹ à, Mạnh Bảo Nhi và Mạnh Diêu Tổ, hai người chọn một người đi nhé.”
Chương 9
Cả nhà họ Mạnh sững sờ như tượng đá.
Từng câu từng chữ mà tôi nói ra, ai nấy đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau, họ lại không thể tin nổi vào tai mình.
Người phản ứng đầu tiên là Lục Phàm, anh ta nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào tôi:
“Mạnh Phối Lan, ý em là gì? Chẳng phải em đã đồng ý đi rồi sao?”