Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 17: Cô ta chính là hồ ly tinh





 "Cút! Cô cút đi!" Phó Nhiễm không ngờ chị ta lại nói ra những lời như vậy. "Mấy năm nay anh trai tôi đối xử với chị, với con chị có chỗ nào không tốt? Có chỗ nào có lỗi với chị? Anh tôi còn chưa tìm thấy, mà chị lại muốn kết hôn?""Anh ấy, anh ấy rất tốt!" Người phụ nữ biện minh cho mình, "Nhưng tôi dù sao cũng là phụ nữ, bao nhiêu năm rồi anh ấy vẫn không thể cho tôi một mái ấm. Chúng tôi đã nói rõ với nhau, anh ấy chỉ là chăm sóc hai mẹ con tôi thôi, tôi có thể lấy chồng bất cứ lúc nào. Người hiện tại là đồng nghiệp của tôi, đối xử với tôi rất tốt. Cho dù Vân Hải có biết, anh ấy cũng sẽ thật lòng mừng cho tôi.""Nếu chị đã muốn kết hôn rồi, còn đến nhà tôi làm gì?" Phó Nhiễm lạnh lùng nói."Tôi..." Trương Bình cắn môi, nói, "Vân Hải từng nói, sẽ dành dụm một khoản tiền cho tôi và con trai, nói sẽ đưa cho tôi."(Trời đất, edit tới đây là tui ngỡ ngàng luôn, trên đời lại có người vô liêm sỉ đến mức người ta vừa chết mà lại đến đòi tiền, lại không phải nợ nữa chứ )Phó Nhiễm sững sờ, tức đến mức muốn nổ phổi: "Anh trai tôi vì cứu con trai chị mới xảy ra chuyện, chị có còn lương tâm không?""Nhưng mà... là anh ấy đã hứa với tôi." Trương Bình cũng biết mình đến không đúng lúc, nhưng người yêu hiện tại của cô ta rất coi thường cô ta, cô ta rất cần một khoản tiền để giữ thể diện. Hơn nữa, đúng là Phó Vân Hải đã đích thân hứa hẹn."Anh tôi hứa, chị cũng nhảy xuống sông mà đòi anh ấy đi!" Phó Nhiễm thấy bất bình thay cho anh trai, người phụ nữ này trong lòng chỉ có tiền, không có nửa phần vị trí của anh trai."Phó Nhiễm, cô cũng là phụ nữ, cô nên hiểu cho tôi." Trương Bình đáng thương nói."Cất cái bộ dạng đáng thương đó đi, cút, đừng để tôi nhìn thấy chị nữa." Phó Nhiễm lạnh lùng đe dọa, "Lát nữa mẹ tôi ra, bà ấy không dễ nói chuyện như tôi đâu."Trương Bình đương nhiên biết sự lợi hại của Trịnh Bảo Trân, năm đó lần đầu tiên gặp mặt cô ta đã biết Trịnh Bảo Trân không dễ chọc. Phó Vân Hải lại là người con hiếu thảo, mấy năm rồi cô ta dùng mọi cách cũng không thể khiến Phó Vân Hải đồng ý kết hôn. Khi đồng nghiệp Hoàng Phúc Vinh bày tỏ tình cảm với cô ta, cô ta lấy chuyện này để kích thích Phó Vân Hải, nhưng anh ấy không những chân thành chúc phúc, thậm chí còn nói sẽ cho cô ta và con trai một khoản tiền.Trương Bình không cam lòng rời đi."Cô Nhiễm, ai vậy?" Dì Trương ở phía sau hỏi."Không có ai, hỏi đường thôi." Phó Nhiễm lén lau nước mắt, "Dì Trương, người của quân đội khi nào đến ạ?""Chắc sắp đến rồi."*****Người của quân đội đến nhà họ Phó lúc mười một giờ trưa để an ủi gia đình.Phó Thiếu Đình không xuất hiện, Trịnh Bảo Trân có chút không vui nhưng không tiện nổi giận. Nhưng bố Phó vẫn còn ở quân khu, chưa kịp trở về.Trong nhà chỉ có mấy người phụ nữ, đoàn trưởng Điền Nhân Hòa hiển nhiên cũng không ngờ tới.Ban đầu không định ở lại ăn cơm trưa, lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi.Trình Nhã dẫn theo Tô Vãn, Ôn Đình và con trai cả Tô Viễn cũng đến. Anh ta và Phó Vân Hải bằng tuổi, hai người đều lớn lên trong đại viện. Phó Vân Hải là trụ cột của nhà họ Phó, Tô Viễn là trụ cột của nhà họ Tô, quan hệ của hai người cũng rất tốt.Tô Viễn và Phó Vân Hải tính cách khác nhau, Tô Viễn thiên về văn chương hơn, hiện đang công tác trong cơ quan, đảm nhiệm chức vụ chính ủy.Trịnh Bảo Trân áy náy nói: "Lão Phó vẫn chưa về, Thiếu Đình cũng không biết đi đâu rồi, tiếp đãi không chu đáo.""Đừng khách sáo, hai nhà chúng ta còn nói những lời này làm gì." Trình Nhã nắm tay bà ấy cùng đi vào trong.Tô Vãn đi theo phía sau, nghe nói Phó Thiếu Đình không có ở nhà, mắt đảo quanh cũng không thấy bóng dáng Tô Tiểu Lạc, trong lòng dấy lên cảm giác nguy cơ."Bác gái, sao chỉ có mấy người bận rộn vậy, cô bảo mẫu kia đâu rồi?""Ồ, cô ta bị bệnh rồi." Trịnh Bảo Trân tùy ý nói."Trùng hợp vậy sao?" Tô Vãn lẩm bẩm."Theo cháu nói, chắc chắn là cô ta bám lấy anh Thiếu Đình đi chơi rồi." Ôn Đình tức giận nói, "Hồ ly tinh."Trình Nhã hơi nhíu mày: "Hôm nay tình huống đặc biệt như vậy, Thiếu Đình sẽ không thiếu suy nghĩ như thế."Ban đầu Trịnh Bảo Trân không nghĩ nhiều, nhưng nghe Ôn Đình nói vậy liền gọi dì Trương đi hỏi tình hình của Tô Tiểu Lạc. Dì Trương ấp úng, cuối cùng đành phải nói ra sự thật."Cái gì? Cô ta biến mất rồi?" Trịnh Bảo Trân tức giận.Con trai cả của bà ấy đã bị một người phụ nữ góa bụa dụ dỗ, Thiếu Đình tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ."Dì Trương, sao dì có thể giấu giếm chuyện lớn như vậy với tôi?""Bà chủ, Tiểu Lạc không phải người như vậy." Dì Trương sốt ruột đến toát mồ hôi."Dì Trương, người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Dì mới quen cô ta được bao lâu? Anh Thiếu Đình điều kiện tốt như vậy, cô ta muốn mượn cơ hội này biến thành phượng hoàng cũng là chuyện bình thường!" Ôn Đình ở bên cạnh thêm dầu vào lửa."Thật là quá đáng." Trịnh Bảo Trân càng nghĩ càng tức, "Chờ chuyện của Vân Hải xử lý xong, để Vãn Vãn đính hôn với Thiếu Đình đi!""Thật ạ?" Ôn Đình trông còn vui hơn cả Tô Vãn, "Cháu vẫn luôn thấy Vãn Vãn và anh Thiếu Đình là xứng đôi nhất."Tô Vãn e thẹn kéo tay áo Ôn Đình, nhỏ giọng nói: "Chuyện này còn phải xem ý của anh Thiếu Đình."Trình Nhã luôn coi Tô Vãn như con gái ruột, đối với đứa trẻ Thiếu Đình này cũng rất hài lòng, chỉ là trong lòng bà càng nhớ thương đứa con gái ruột của mình.Lúc đó bà vừa sinh con gái, Thiếu Đình khi ấy mới sáu tuổi. Thằng bé ghé vào mép giường nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé sơ sinh, giọng trẻ con hỏi: "Bác gái, cháu có thể sờ mặt em bé không ạ?""Đương nhiên là được rồi!" Trình Nhã cười nói, "Sau này cháu phải bảo vệ em gái thật tốt đấy.""Em bé dễ thương quá, giống như cái bánh bao vừa mới ra lò vậy." Thiếu Đình cười nói, "Cháu không muốn làm anh trai, sau này cháu muốn cưới em ấy làm vợ.""Được, sau này em gái sẽ làm vợ cháu." Trình Nhã cười nói."Vậy là quyết định rồi nhé, đừng có lúc đó lại không nỡ đấy." Trịnh Bảo Trân trêu chọc.Những chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt, Trình Nhã không khỏi ướt khóe mi.Trịnh Bảo Trân đương nhiên nhìn ra tâm trạng của bà, nắm lấy tay bà nói: "Trình Nhã, làm người không thể không nhận mệnh! Tôi đã nhận mệnh rồi, chị cũng đừng cưỡng cầu nữa."Đúng vậy!Nửa điểm cũng không do con người quyết định.Trình Nhã cảm thán: "Cứ xem ý của bọn trẻ đi!"Trịnh Bảo Trân có chút tức giận nói: "Đứa nhỏ Thiếu Đình này từ nhỏ đã không tri kỷ như Vân Hải, nó là do anh trai nó một tay nuôi lớn, lúc này còn ra ngoài chơi, thật là không hiểu chuyện.""Có lẽ Thiếu Đình có việc gì đó thì sao!" Trình Nhã an ủi, "Nó không phải người không biết chừng mực.""Chắc chắn là cô bảo mẫu kia dụ dỗ anh Thiếu Đình! Anh Thiếu Đình từ khi quen cô ta, thái độ với chúng ta đã thay đổi." Ôn Đình hận không thể để nhà họ Phó lập tức đuổi Tô Tiểu Lạc đi."Đều bớt nói hai câu đi." Trình Nhã dặn dò."Cháu nói sai gì chứ? Cái con Tiểu Lạc đó chính là hồ ly tinh!" Ôn Đình nháy mắt với Tô Vãn, nhỏ giọng nói, "Cậu đừng có thua cô ta đấy."Tô Vãn nhớ lại cảnh tượng Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc ở bên nhau hôm đó, trong lòng chua xót. Cô ta nào có không muốn chứ! Chỉ là mấy năm nay anh Thiếu Đình chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp, đối với cô ta không mặn mà cũng chẳng nhạt.Cũng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, ở bên cạnh ai.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com