Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 19: Anh Thiếu Đình thật tốt!



 Con đường dẫn đến giếng nước đặc biệt khó đi, cộng thêm trận mưa lớn đêm qua, đường trơn trượt bùn lầy. Phó Thiếu Đình chưa đi được bao xa, giày đã dính đầy bùn đất vô cùng nặng nề.Anh theo bản năng nhìn giày của Tô Tiểu Lạc, lại thấy sạch sẽ lạ thường."Giếng nước ở kia rồi, tôi đợi anh ở đây." Tô Tiểu Lạc không muốn đi nữa.Từ đây đi xuống dưới, có một con dốc rất cao, con đường xuống là do dân làng tự đào, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống.Mỗi năm đều có một hai người ngã chết.Phó Thiếu Đình gánh đòn gánh đi xuống.Tô Tiểu Lạc thấy anh đã đi xa, búng ngón tay nói: "Ra đây đi!"Nơi này âm khí bao trùm, xung quanh cây cỏ không mọc được.Một bóng đen ẩn hiện, là oán khí của người dân chết oan, việc mỗi năm có một hai người ngã chết cũng là do oán khí này gây ra."Chuyện này không liên quan đến cô, tôi khuyên cô đừng xen vào việc của người khác."Tô Tiểu Lạc ngoáy tai nói: "Đường không bằng phẳng, có người dẫm. Nói đi, là tôi tiêu diệt anh, hay là siêu độ cho anh?""Con nhóc từ đâu tới, khẩu khí lớn như vậy." Oán linh vừa triệu hồi, khí đen xung quanh từ dưới đất bốc lên, tạo thành một đám mây đen lớn."Xem ra anh hại chết không ít người đấy!" Tô Tiểu Lạc nhướng mày."Biết sợ rồi sao?" Oán linh đắc ý. "Nếu cô quỳ xuống cầu xin, tôi còn có thể tha cho cô một mạng.""Lắm lời, thật phiền phức, vậy anh biến mất đi!" Tô Tiểu Lạc thấy Phó Thiếu Đình đã gánh nước lên, cũng lười nói nhảm với tên này nữa. Hai tay cô kết ấn, miệng niệm chú ngữ.Oán linh không ngờ Tô Tiểu Lạc nói làm liền làm, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, khí đen tiêu tán tại chỗ.Người trong làng chết ở đây không ít, coi như là giúp chị A Bố Y giải quyết nỗi lo gánh nước về sau.Phó Thiếu Đình phát hiện đường lên dễ đi hơn: "Chờ sau khi trở về, tôi sẽ xin cấp trên giúp thôn này sửa đường." Tô Tiểu Lạc vỗ tay, cười nói: "Anh Thiếu Đình thật tốt!"Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, sải bước đi về phía trước.Trên đường về, Tô Tiểu Lạc đã ngửi thấy mùi thức ăn. Ngay cả thỏ cũng đã được đặt lên giá nướng. Có một con được A Bố Y kho, mùi thơm bay xa. Bụng Tô Tiểu Lạc kêu "ục ục"."Không trách anh trai anh không muốn về." Tô Tiểu Lạc cảm thán, "Mỗi ngày được ăn những món ngon như vậy, là tôi, tôi cũng không muốn rời đi cả đời."Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, khinh thường nói: "Anh trai tôi không giống cô.""Người là sắt, cơm là thép, một ngày không ăn đói lả." Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng, "Đói rồi anh sẽ biết.""Khi tôi làm nhiệm vụ, kỷ lục cao nhất là một tuần không ăn." Phó Thiếu Đình mặt không cảm xúc nói, cuối cùng bổ sung, "Cũng không giống cô."Tô Tiểu Lạc "hừ" một tiếng, lẩm bẩm: "Đói mà cũng không được ăn sao?""Được rồi, có thể ăn cơm rồi." A Bố Y đã bày xong thức ăn, một đĩa cà chua xào trứng, một đĩa khoai tây xào chua ngọt, còn có một đĩa dưa chuột đập, món mặn là thịt thỏ kho.Tô Tiểu Lạc là người đầu tiên ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Phó Vân Hải chia đũa bưng bát. Món ăn chính là cháo khoai lang và bánh bao ngũ cốc.Đây là những món ngon nhất mà A Bố Y có thể lấy ra, nghĩ đến việc họ tới từ thành phố, cô ấy áy náy nói: "Xin lỗi, trong nhà chỉ có những thứ này thôi."Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi yên, ngoan ngoãn hơn bao giờ hết: "Có thể ăn được chưa?""Đương nhiên rồi!" A Bố Y cười nói.Phó Vân Hải trước tiên gắp cho A Bố Y một miếng, vẻ mặt lấy lòng: "A Bố Y, chị ăn đi.""Vâng!" A Bố Y nhìn anh ấy, trong mắt có chút không nỡ. Tô Tiểu Lạc nói Phó Vân Hải là một đoàn trưởng, lần này là vì cứu người mới bị thương.Nếu đã như vậy, cô ấy đương nhiên không thể ích kỷ giữ Phó Vân Hải ở lại đây nữa. Anh ấy là anh hùng của nhân dân, nên đến thành phố chữa bệnh, rồi trở về quân đội bảo vệ đất nước.*****Dì Trương nhận được điện thoại liền ngây người ra, hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần. Nhưng điện thoại bị ngắt giữa chừng, bà ấy không rõ tình hình nên ở bên cạnh điện thoại đợi, rất lâu không thấy gọi lại nữa.Bà ấy vội vàng đi đến nhà ăn."Dì Trương, sao dì hốt hoảng vậy?" Trịnh Bảo Trân hỏi."Vừa rồi cậu Thiếu Đình gọi điện thoại về." Dì Trương căng thẳng nói."Anh Thiếu Đình đi đâu rồi? Dì không bảo anh ấy nhanh chóng về sao?" Ôn Đình lo lắng hỏi."Cậu Thiếu Đình nói, nói..." Dì Trương nhất thời không biết nên nói thế nào, người của quân đội đều ở đây."Dì Trương, anh Thiếu Đình nói gì, dì nói rõ ràng đi! Làm người ta sốt ruột quá!" Ôn Đình thúc giục."Cậu Thiếu Đình nói đã tìm thấy Vân Hải rồi." Dì Trương vừa nói ra lời này, đôi đũa trong tay Trịnh Bảo Trân rơi xuống bàn, bà ta trợn to mắt hỏi lại: "Dì nói gì?""Quá đáng quá, chắc chắn là quỷ kế của con nhỏ bảo mẫu kia, vậy mà lại lấy anh Vân Hải ra đùa giỡn!" Ôn Đình tức giận.Phó Vân Hải mất tích hơn ba tháng, vẫn bặt vô âm tín. Mọi người đều không từ bỏ tìm kiếm, nhưng vẫn không có chút manh mối nào.Sao lại đột nhiên tìm thấy được?Người của quân đội cũng ngơ ngác.Đoàn trưởng Điền Nhân Hòa hỏi: "Vậy bây giờ họ đang ở đâu?""Điện thoại gọi được một nửa thì bị ngắt." Dì Trương vội vàng nói, "Chỉ nói là đã tìm thấy người.""Anh Thiếu Đình không phải người vô trách nhiệm như vậy, chắc chắn là con nhỏ kia." Ôn Đình bất bình nói, "Bác gái, bảo mẫu có ý đồ xấu như vậy, bác còn muốn giữ cô ta lại sao?"Trong lòng Trịnh Bảo Trân thấp thỏm, bà ta rất muốn tin lời Thiếu Đình nói, tìm thấy Vân Hải là cảnh tượng mà bà ta ngày đêm mong nhớ. Nhưng Thiếu Đình gọi điện thoại được một nửa, lại là có ý gì?Từ khi cô bảo mẫu này đến, quả thực đã xảy ra một số chuyện kỳ lạ. Bà ta còn nhớ hôm đó, cô bảo mẫu cũng nói với bà ta Vân Hải chưa chết.Tinh thần bà ta gần đây không được tốt, bà ta còn tưởng mình bị ảo giác.Xem ra cô bảo mẫu này đã sớm có dự mưu."Dì Trương, chờ cô ta về, dì đưa cho cô ta ít tiền để cô ta đi đi!" Trịnh Bảo Trân đau đầu."Thiếu tướng Phó không phải người nói bừa, chúng ta chờ tin tức chính xác của cậu ấy rồi hãy nói chuyện Vân Hải." Đoàn trưởng Điền Nhân Hòa là người biết Phó Thiếu Đình, tuổi còn trẻ đã là thiếu tướng, người như vậy sao có thể dễ dàng bị người khác lừa gạt?"Xin lỗi, đã làm phiền anh." Phó Nhiễm áy náy nói."Không sao, chúng tôi về trước, chờ tin tức chính xác rồi hãy nói." Điền Nhân Hòa đương nhiên càng hy vọng Phó Vân Hải bình an trở về.Phó Nhiễm tiễn khách.Trình Nhã dìu Trịnh Bảo Trân lên lầu nghỉ ngơi.Ôn Đình phẫn hận nói: "Con nhỏ chết tiệt kia, rốt cuộc đã làm cái gì mà có thể khiến anh Thiếu Đình nghe lời nó."Tô Vãn siết chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa!""Vãn Vãn, chẳng lẽ cậu không tức giận sao? Cô ta là cái thá gì? Cậu quen anh Thiếu Đình mười năm rồi!" Ôn Đình thấy bất bình cho Tô Vãn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com