Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 42: Có dám thề độc không?



 Mặt mọc mụn nhọt à? Vương Liên nuốt khan một ngụm nước bọt.Mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía bà ta.Chuyện thề thốt thế này thường được mang ra trong những lúc cãi vã.Nhưng Vương Liên lại chột dạ!Tô Tiểu Lạc cười khẽ: “Bà không dám, nhưng tôi dám! Nếu tôi nói sai, mặt tôi mọc mụn nhọt, tay chân mọc mụn nhọt, ồ đúng rồi, cả tóc cũng mọc mụn nhọt!”Với con gái, nhan sắc là điều quan trọng nhất, vậy mà Tô Tiểu Lạc lại dám lấy chính mình ra thề độc!Phó Nhiễm tiến lại gần nói: “Tiểu Lạc, chuyện này không liên quan đến em, em không cần tự kéo mình vào.”Phó Nhiễm từ nhỏ đã chứng kiến nhiều việc, có người vì bảo toàn bản thân mà không từ thủ đoạn nào.Vì thế, cô ấy không muốn Tô Tiểu Lạc bị cuốn vào chuyện này.“Chị Phó Nhiễm, chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị.” Tô Tiểu Lạc cười khẽ.Anh Sáu đối xử tốt với cô, vậy chị dâu tương lai này cô sẽ thay anh Sáu bảo vệ.Phó Nhiễm gặp tiểu nhân, cô có thể tính ra được. Nhưng cô cũng biết, sự việc lần này lại giúp chị Phó Nhiễm tránh được tai họa lớn hơn.Trong cái rủi có cái may, chính là ý này.Tuy nhiên, cho Vương Liên một bài học nhỏ thì cũng không phải không thể.Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Vương Liên bắt đầu hoang mang. Bà ta lắp bắp: “Mọi người đừng để thủ đoạn nham hiểm của cô ta lừa gạt! Mấy lời thề độc thế này làm gì có thật?”Tô Tiểu Lạc khoanh tay trước ngực, cười nhạt: “Có thật hay không, chỉ hỏi bà có dám hay không?”Đối với người bình thường, thề độc chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng nếu Vương Liên dám, Tô Tiểu Lạc sẽ tính toán được.Lời thề trẻ con như thế, ban đầu chẳng ai để ý. Nhưng thái độ lấp lửng của Vương Liên lại khiến mọi người nghi ngờ. “Những lời thề này thường thấy mà, có người còn lấy bố mẹ ra thề độc cơ.”“Nếu không làm, thì sợ gì?”“Đúng rồi, không làm thì sợ gì chứ?”Vương Liên tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng hét lên: “Nếu con trai tôi không phải là con của Tôn Trường Thanh, thì mặt tôi sẽ mọc mụn nhọt!”Dứt lời, Vương Liên bỗng như được giải thoát, liền lớn tiếng mỉa mai: “Phó Nhiễm là sao chổi, không ai thèm lấy, đi đến đâu xui xẻo đến đó!”Trình Nhã tức giận nói: “Phó Nhiễm là một cô gái tốt, sao bà có thể ăn nói hồ đồ như vậy?”“Thế nào Trình Nhã, nhà bà có nhiều con trai như thế, sao không ai chịu lấy cô ta?" Vương Liên lớn tiếng, như thể điều đó chứng minh bà ta nói đúng.Nhà họ Tô và nhà họ Phó là hàng xóm lâu năm. Nhà họ Tô có bảy người con trai, hai nhà lại thân thiết nhưng không ai trong số đó cưới Phó Nhiễm. Điều này quả thật khiến người ta khó mà không suy nghĩ.Thấy Trình Nhã không nói được gì, Vương Liên càng thêm đắc ý: “Tôi nói đúng chứ gì? Phó Nhiễm đúng là sao chổi mà!”Nhưng rồi Vương Liên nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình bỗng trở nên khác lạ. Cảm giác chột dạ trỗi dậy, bà ta vội vàng hỏi: “Các người nhìn tôi làm gì?”Vương Liên vô thức đưa tay lên mặt sờ thử. Trên má phải bỗng xuất hiện một nốt sưng nhỏ. Điều đáng sợ là nốt sưng ấy đang to dần lên. Cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi, bà ta dùng tay cào mạnh, dường như có thứ gì đó chảy ra.“Mặt tôi! Mặt tôi!”Vết thương trên má cứ thế lớn dần, mủ chảy ra có mùi hôi thối nồng nặc.“Bà ta mọc mụn nhọt thật rồi!”“Trời ơi!”“Chuyện này là sao chứ?”Mọi người hoảng hốt lùi lại, bịt mũi tránh xa Vương Liên, sợ bị lây nhiễm.Suốt nửa đời người, họ chưa từng thấy ai thề độc mà thành sự thật. Bao nhiêu gã đàn ông bội bạc từng thề độc còn ghê hơn thế này mà chẳng sao cả, vậy mà…Đúng là chuyện lạ khó tin.“Vậy tức là, Tôn Tuấn không phải con của Tôn Trường Thanh sao?”“Nếu phải thì mặt bà ta sao lại như thế?”Mọi người xôn xao bàn tán. Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành đề tài cho những buổi trà dư tửu hậu của họ cả năm nay.Vương Liên ôm mặt, gào thét bỏ chạy khỏi đám đông.“Phó Nhiễm, đừng để ý lời bà ta. Bà ta chỉ ghen ăn tức ở mà thôi.”“Đúng vậy, cô mới hai mươi ba, còn trẻ mà!”“Thôi nào, mọi người giải tán đi!”Vương Liên vừa đi, mọi người cũng chẳng còn gì để xem, nên lục đục rời đi.Dù được mọi người an ủi qua loa, Phó Nhiễm vẫn hiểu rất rõ. Dù mặt Vương Liên có thối rữa đi nữa, tin đồn cô ấy là sao chổi cũng sẽ lan ra khắp khu này.Đó là bản tính con người.Đối với điều tốt đẹp luôn hoài nghi. Còn đối với điều xấu, lại tin tưởng không chút nghi ngờ.Nhưng những lời đồn đại ấy không quan trọng. Điều khiến cô ấy đau lòng nhất lại là câu: Không ai nhà họ Tô muốn cưới cô ấy.Kể cả anh ấy.Phó Nhiễm rũ mắt, đón nhận lời an ủi của Trình Nhã và Tô Vãn, mỉm cười nói: “Cháu không sao đâu.”Tô Tiểu Lạc hơi ngờ vực. Chuyện Tôn Tuấn không phải con của Tôn Trường Thanh vốn chỉ người nhà họ Phó và họ Tô biết. Vương Liên không đời nào tự chuốc họa, mà nhà họ Phó cũng không gây rắc rối cho chính mình. Vậy là ai đã lan truyền chuyện này?Cô khẽ tính nhẩm, ánh mắt bất giác dừng lại trên khuôn mặt Tô Vãn.Tô Vãn thấy Tô Tiểu Lạc nhìn mình, trong lòng có chút bất an: “Cô nhìn tôi làm gì?”“Là cô lan truyền đúng không?” Tô Tiểu Lạc khoanh tay chất vấn.“Tôi không biết cô đang nói gì!” Tô Vãn không dám đối mặt với Tô Tiểu Lạc.“Nếu không phải cô thì cũng thề đi. Nếu là cô lan truyền, mặt cô sẽ mọc mụn nhọt!” Tô Tiểu Lạc áp sát từng bước, không chịu buông tha.Vừa rồi gương mặt Vương Liên vẫn còn hiện ra trước mắt, Tô Vãn cuống lên vội vàng nói: "Tôi chỉ nói với Ôn Đình thôi, không ngờ Ôn Đình lại đi nói với người khác.""Hơ, thật sao?" Tô Tiểu Lạc không tin."Con thật là hồ đồ, sao có thể đi nói lung tung như vậy?" Trình Nhã cũng không đồng tình với cách làm của Tô Vãn.Tô Vãn uất ức nói: "Con chỉ là bênh vực chị Phó Nhiễm thôi, người nhà họ Tôn quá đáng quá, ai mà biết Ôn Đình lại đi nói ra ngoài chứ."Tô Tiểu Lạc bĩu môi, Tô Vãn nhìn thì hiền lành nhưng lại ghen tị, nhỏ nhen, giả tạo, lại còn thích lợi dụng người khác. Còn Ôn Đình thì trông có vẻ lanh lợi nhưng thực chất chẳng có đầu óc gì.Hai người này ở cạnh nhau, chắc chắn Ôn Đình sẽ là người chịu thiệt.Trong đại viện này, chỉ cần có Phó Nhiễm một ngày thì sẽ chẳng ai chú ý đến Tô Vãn. Tung tin đồn này ra ngoài, danh tiếng của Phó Nhiễm sẽ bị hủy hoại, mà Tô Tiểu Lạc lại là người khởi xướng. Đến lúc đó, Tô Vãn sẽ nổi bật lên trong đại viện.Thật là thủ đoạn cao tay!Đáng tiếc, đụng phải Tô Tiểu Lạc cô thì vẫn còn non lắm.Tô Hòa đến muộn, thấy mắt Phó Nhiễm đỏ hoe, lông mày nhíu chặt lại. Hơn ai hết, anh ấy hiểu rõ Phó Nhiễm không phải người thích khóc. Ngay cả khi còn nhỏ bị ngã đau cũng chưa từng khóc lấy một tiếng."Phó Nhiễm!"Phó Nhiễm khẽ mỉm cười: "Tô Hòa, tôi không sao.""Sao lại không sao được, bà ta nói chị Phó Nhiễm ế chồng, là sao chổi!" Tô Tiểu Lạc ở bên cạnh thêm dầu vào lửa."Quá đáng quá, tôi đi tìm bà ta!" Tô Hòa siết chặt nắm đấm."Tô Hòa, con đi làm gì?" Trình Nhã ngăn anh ấy lại, "Miệng mọc trên người ta, con còn có thể bịt miệng bà ta lại được à?""Đúng vậy, chị Phó Nhiễm không ai lấy cũng là sự thật." Tô Tiểu Lạc gật đầu."Ai nói Phó Nhiễm không ai lấy?" Tô Hòa sốt sắng, ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh ấy, trên gương mặt tuấn tú của Tô Hòa thoáng hiện lên vẻ lúng túng, vội vàng sửa lời, "Là bọn họ không xứng với cô ấy!"Tô Tiểu Lạc không nhịn được đảo mắt.Một chiếc xe Jeep lao tới, dừng lại trước cửa nhà họ Phó.Phó Thiếu Đình bước xuống xe, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc không nhìn anh, cúi đầu xuống đếm kiến trên mặt đất."Chuyện gì vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com