Khương Tri Tri dừng bước, nhìn Tôn Hiểu Nguyệt lao đến trước mặt cô. Cô ta đã một thời gian không gây sự với cô rồi, giờ lại ngứa da à?
Cô cười lạnh hai tiếng: “Cô có thể nói được câu nào hay ho không? Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”
Tôn Hiểu Nguyệt tức giận đến phát điên: “Cô… Hôm nay tôi nói chuyện này với cô cũng chỉ vì nể mặt bố mẹ thôi, nếu không, cô nghĩ tôi muốn nói chắc? Cô bị lừa cũng đáng đời!”
“Cô tưởng Chu Tây Dã là người đàn ông tốt đẹp lắm sao? Bên ngoài anh ta còn không phải thân thiết với mấy người phụ nữ khác à?”
Khương Tri Tri cười: “Cô nghĩ cô nói vài câu là tôi tin à? Tôi không tin anh ấy, lại đi tin cô chắc?”
Tôn Hiểu Nguyệt siết chặt nắm đấm: “Cô không tin thì thôi, đến lúc đó khóc cũng đừng trách tôi không nhắc trước!”
Khương Tri Tri khinh thường liếc cô ta một cái: “Yên tâm, dù tôi có khóc cũng không bao giờ khóc trước mặt cô. Tránh ra, không thì đừng trách tôi ra tay.”
Tôn Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ, giậm chân lùi qua một bên, nhưng vẫn không cam tâm, lẩm bẩm: “Rồi sẽ có ngày cô phải khóc thôi!”
Khương Tri Tri lười để ý đến cô ta. Đây là trong đại viện, người qua lại quá nhiều, cô không muốn bị người khác xem náo nhiệt. Nếu là bên ngoài, cô đã sớm đá cô ta vào đống tuyết rồi.
…
Lời của Tôn Hiểu Nguyệt, Khương Tri Tri không tin. Dựa vào hiểu biết của cô về Chu Tây Dã, có lẽ anh đang thực hiện nhiệm vụ nào đó.
Vì vậy, cô cũng không bận tâm quá nhiều, về nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học.
Sáng sớm hôm sau, cô châm cứu cho Phương Hoa xong mới rời đi. Hộp cơm là Chu Thừa Ngọc chuẩn bị, cô cũng không kịp xem, chỉ vội vàng bỏ vào cặp rồi lên đường.
Khi đến trường, hầu hết các bạn học đã có mặt. Trên bảng đen còn viết dòng chữ “Chào mừng sinh viên mới”.
Khương Tri Tri phấn khích nhìn dòng chữ trên bảng. Lớp học vẫn là lớp học cũ, nhưng thân phận của bọn họ đã khác. Trước đây, họ chỉ là học viên của lớp bồi dưỡng, còn bây giờ, họ đã trở thành sinh viên đại học thực thụ.
Số môn học tăng lên, khối lượng học tập cũng nặng hơn rất nhiều.
Cát Thanh Hoa vì chọn ở ký túc xá nên đã đến trường từ chiều hôm qua. Như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian đi lại, có thể dùng để học thêm nhiều thứ.
Nhìn thấy Khương Tri Tri bước vào lớp, cô lập tức vẫy tay hào hứng: “Tri Tri… qua đây nè…”
Khương Tri Tri mỉm cười bước đến ngồi xuống. Cát Thanh Hoa liền dúi vào tay cô hai viên kẹo trái cây: “Đây là kẹo cưới nhà hàng xóm chỗ chị, lấy chút may mắn nè. Chúng ta lại được ngồi cùng bàn, được không?”
Khương Tri Tri không có ý kiến: “Được chứ, có gì mà không được?”
Cát Thanh Hoa đến sớm nên biết khá nhiều chuyện trong trường, nhỏ giọng nói: “Lớp mình tổng cộng có năm mươi người.”
Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Năm mươi người? Không phải chỉ tuyển ba mươi sao?”
Cát Thanh Hoa lắc đầu: “Không, thành phố mình chỉ tuyển ba mươi người, còn có hai mươi người được tiến cử từ khắp cả nước nữa, tổng cộng năm mươi người.”
Khương Tri Tri vẫn chưa rõ lắm về nhiều chế độ đại học bây giờ. Người được tiến cử, cần phải có năng lực như thế nào? Hoặc đã có cống hiến gì?
Cát Thanh Hoa có chút lo lắng: “Em thì chắc chắn không sao rồi. Nhưng thành tích của chị… nếu mấy người được tuyển đến đây đều rất giỏi, chị sợ mình sẽ đứng bét lớp mất.”
Từ khắp cả nước chọn ra hai mươi người, chắc chắn toàn là nhân tài.
Khương Tri Tri nhỏ giọng an ủi: “Chị cũng đừng nghĩ nhiều. Chẳng phải người ta nói rồi sao, ngay cả sách giáo khoa cũng khan hiếm, dù là từ khắp nơi đến, cũng chưa chắc ai cũng giỏi hơn chị. Hơn nữa, không phải chỉ thành tích tốt mới được vào học, có thể họ có thế mạnh khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cát Thanh Hoa được an ủi, lập tức phấn chấn hơn: “Ký túc xá bọn chị có tám người, trong đó có hai người khó gần lắm, nhìn có vẻ kiêu ngạo. May mà em không ở ký túc, nếu không còn phải đối phó với mấy chuyện quan hệ này nữa.”
Khương Tri Tri bật cười: “Không thích thì đừng để ý đến họ là được. Em không ở ký túc xá là vì tình trạng sức khỏe của mẹ chồng. Với lại, em thấy về nhà cũng rất tiện. Đợi đến mùa đông, tuyết rơi, ngày ngắn lại, em sẽ cân nhắc ở ký túc sau.”
Lúc hai người nói chuyện, ngày càng có nhiều sinh viên mới bước vào lớp. Có không ít gương mặt quen thuộc, nhưng cũng có nhiều người lạ.
Khi Khương Tri Tri đang chia sẻ với Cát Thanh Hoa về kiến thức đông y mình mới học được, cô chợt cảm thấy có một ánh mắt cứ dán chặt vào mình. Cảm giác đó khiến cô khó chịu vô cùng.
Quay người lại nhìn, cô lập tức sững sờ.
Là Tưởng Đông Hoa!
Người lẽ ra phải đang ở Cam Bắc làm thanh niên trí thức – Tưởng Đông Hoa! Hắn trước kia còn quấn quýt với Tôn Hiểu Nguyệt, sao giờ lại xuất hiện ở Bắc Kinh?
Khi thấy Khương Tri Tri quay lại nhìn, Tưởng Đông Hoa đẩy nhẹ gọng kính, mỉm cười lịch sự với cô.
Nhưng Khương Tri Tri chỉ cảm thấy ghê tởm đến mức suýt nôn ra. Cô vội quay đi, không muốn nhìn thêm một giây nào nữa, trong lòng đầy kinh ngạc – sao hắn lại có mặt ở đây?
Phải thừa nhận rằng, Tưởng Đông Hoa có một ngoại hình thư sinh, nho nhã, nhìn qua có thể để lại ấn tượng không tệ.
Nhưng Khương Tri Tri biết rõ con người hắn thế nào – vì lợi ích mà có thể qua lại với Tôn Hiểu Nguyệt.
Sao có thể là loại người tốt được!
Hạt Dẻ Rang Đường
Cát Thanh Hoa nhận ra sự khác thường của Khương Tri Tri, tò mò hỏi: “Sao thế? Em quen cậu bạn học mới phía sau à?”
Khương Tri Tri thở dài: “Chuyện dài lắm, để sau em kể. Đúng rồi, chị có biết hắn vào đây bằng cách nào không?”
Cát Thanh Hoa đúng là biết chút ít: “Ký túc xá của chị có một cô bạn học đi cùng hắn. Nghe nói hắn được tiến cử đến Bắc Kinh học nhờ lập công cứu người. Mùa xuân này, trong tất cả các trường đại học ở Bắc Kinh, chỉ có lớp mình là lớp sinh viên mới.”
“Các trường khác đều đợi đến kỳ khai giảng mùa thu, nên hắn mới được cử vào trường mình. Chị còn nghe nói hắn học khá giỏi, thành tích rất tốt.”
Khương Tri Tri nhíu mày. Ánh mắt vừa rồi của Tưởng Đông Hoa thực sự khiến cô buồn nôn, chẳng lẽ Tôn Hiểu Nguyệt đã nói gì với hắn sao?
Nhưng cô cũng không bận tâm quá nhiều, chỉ cảm thán rằng, ba năm tới phải làm bạn cùng lớp với một kẻ đáng ghét như vậy, đúng là một thử thách với bản thân.
Buổi sáng không có việc gì quan trọng, chủ yếu là nhận sách mới và làm quen với các bạn học. Vì có thêm sinh viên từ nhiều nơi đến, mọi người đều tò mò về thế giới bên ngoài Bắc Kinh, khắp nơi đều tụm năm tụm ba trò chuyện.
Khương Tri Tri cùng Cát Thanh Hoa và hai nữ sinh khác tụ lại, bàn luận về các môn học.
Đang nói chuyện, bỗng Tưởng Đông Hoa bước đến, đứng cạnh bàn Khương Tri Tri. Hắn đẩy gọng kính, mỉm cười khách sáo:
“Bạn học Khương Tri Tri, tôi nghe nói bạn là người đứng đầu lớp lần này, tôi có một số vấn đề muốn hỏi, không biết có thể nhờ bạn chỉ giáo không?”
Khương Tri Tri từ từ quay đầu lại, híp mắt nhìn hắn mà không nói lời nào.
Tưởng Đông Hoa có chút kích động. Mấy tháng không gặp, hắn cảm thấy Khương Tri Tri còn xinh đẹp hơn trước. Khuôn mặt trắng nõn hồng hào, đôi mắt sáng như ngọc, khiến hắn bất giác nghĩ đến một câu: “Tựa tuyết lấn sương.”
Giọng hắn có chút hưng phấn: “Bạn học Khương Tri Tri, bạn có thể giúp tôi cùng tiến bộ không?”
Khương Tri Tri suýt bật cười: “Bạn học Tưởng Đông Hoa, chẳng phải chúng ta đã từng gặp ở Cam Bắc sao? Sao bây giờ lại làm như không quen biết thế này? Hay là… anh đã quên những chuyện mình từng làm cùng Tôn Hiểu Nguyệt rồi?”
Tưởng Đông Hoa trừng mắt nhìn Khương Tri Tri đầy sửng sốt.
Hắn không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, không chút kiêng dè mà vạch trần mọi chuyện!