Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 308







Khương Tri Tri rất bất ngờ, không ngờ rằng Khương Chấn Hoa lại muốn Tôn Hiểu Nguyệt trực tiếp về nhà chồng. Nếu Tôn Hiểu Nguyệt đồng ý thì đúng là có quỷ rồi.



Tôn Hiểu Nguyệt rưng rưng nước mắt, tủi thân nhìn Khương Chấn Hoa: “Bố…”



Khương Chấn Hoa khoát tay: “Bố cũng là vì muốn tốt cho con. Bố nghĩ rằng Tiểu Tưởng là người có chí khí, con bàn bạc với nó đi. Hơn nữa, hai đứa kết hôn rồi, cũng nên đến thăm bố mẹ chồng chứ. Bố mẹ đã chuẩn bị sẵn quà cho con rồi.”



“Khi con về đó, phải hiếu kính bố mẹ chồng, biết nhìn trước ngó sau. Nếu không, người ta sẽ nói nhà mình không biết dạy con.”



Tôn Hiểu Nguyệt hơi hoang mang. Trong lời của Khương Chấn Hoa, dường như ông ấy rất nghĩ cho cô, nhưng thực chất lại đang từ chối cho cô ở lại nhà.



Cô không cam lòng: “Bố, điều kiện nhà Đông Hoa rất tệ…”



Khương Chấn Hoa nhíu mày: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Khi con quen nó, chẳng phải con đã biết tình hình nhà nó rồi sao? Con đã chọn ở bên nó thì phải hiểu rõ, sau khi kết hôn con sẽ đối mặt với tình cảnh như thế nào.”



Tôn Hiểu Nguyệt cứng họng, trong lòng cũng hiểu rõ, lần này Khương Chấn Hoa thực sự muốn đuổi cô ra khỏi nhà, mà lý do đưa ra lại không thể phản bác.



Khương Chấn Hoa nói tiếp: “Con về nhà chồng rồi thì cũng phải tìm việc mà làm. Công việc trước kia bố sắp xếp cho con, con lại chê bai. Đến Tân tỉnh, bố mẹ cũng không giúp gì được con nữa, con phải tự tìm cách thôi. Thứ bố mẹ có thể cho con, cũng chỉ là một ít tiền và tem phiếu trước khi con đi.”



“Nhưng cũng không nhiều đâu! Trước đây, số tiền và tem phiếu tiết kiệm được, mẹ con đã lén cho con rồi. Giờ lương hưu hàng tháng của bố cũng chỉ đủ tiêu. Con xem lại đi, mấy hôm nay con mang cơm cho Tiểu Tưởng, phiếu thịt cả năm mà bị con dùng hết trong mấy ngày.”



Khương Chấn Hoa không phải đang giả nghèo, mà thực sự trong nhà không còn tiền.



Số tiền ít ỏi cũng đã bị Tôn Hiểu Nguyệt tìm đủ lý do để lấy đi.



Tôn Hiểu Nguyệt á khẩu, cô ta biết rõ lương hưu hàng tháng của Khương Chấn Hoa là bao nhiêu, nhưng cô ta đã quen tiêu xài hoang phí, không kiềm chế được.



Ai bảo Tống Vãn Anh dễ bị lừa như vậy chứ.



Tôn Hiểu Nguyệt không nói được gì, chỉ có thể cắn môi, tủi thân đứng yên tại chỗ.



Khương Tri Tri không ngờ rằng chỉ đến châm cứu cho Khương Chấn Hoa mà lại được chứng kiến một màn kịch hay.



Rõ ràng Khương Chấn Hoa muốn đuổi Tôn Hiểu Nguyệt ra khỏi nhà, mà Tôn Hiểu Nguyệt – người luôn giả vờ mất trí, ngoan ngoãn nghe lời – lại không thể phản kháng.



Nếu phản kháng quá rõ ràng mà xé toạc mặt nạ, cô ta sẽ càng thiệt thòi hơn.



Sau khi châm cứu xong, Khương Tri Tri thu dọn ngân châm, cười nói: “Bố, ngày mai con sẽ mang ít thuốc Đông y đến, bố nhớ uống đúng giờ. Con sẽ châm cứu cho bố theo một liệu trình, đảm bảo sau này bố không còn đau nữa.”



Khương Chấn Hoa thử cử động đầu gối, bất ngờ phát hiện ra không còn đau!



Ông vội vàng đặt chân xuống đất đứng dậy, đi qua đi lại vài bước, nâng chân lên rồi hạ xuống, kinh ngạc nhìn Khương Tri Tri: “Thần kỳ thật! Chả trách mọi người trong đại viện đều gọi con là ‘Tiểu thần y’. Trước đây bố cũng châm cứu rồi, nhưng hiệu quả không tốt như thế này.”



Khương Tri Tri cười nói: “Vậy sau này bố cũng phải chú ý hơn, giữ ấm cơ thể. Con sẽ định kỳ châm cứu cho bố, sau này khi trời âm u, bố sẽ không còn khó chịu nữa.”



Tống Vãn Anh thấy Khương Tri Tri thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, vội vàng nói: “Muộn rồi, con ăn cơm xong rồi hẵng về.”



Khương Tri Tri lắc đầu từ chối: “Không cần đâu ạ, mẹ chồng con đang đợi con về ăn cơm, con không làm phiền nữa, con đi trước đây.”



Khương Chấn Hoa định tiễn Khương Tri Tri ra cửa nhưng bị cô ngăn lại: “Không cần đâu ạ, cũng chẳng xa lắm, mai con lại đến.”



Khương Chấn Hoa đành đứng ở cửa, nhìn Khương Tri Tri rời khỏi sân mới quay lại phòng khách.



Bước chân của ông rộng hơn mà đầu gối vẫn không cảm thấy khó chịu, ông không nhịn được mà nói với Tống Vãn Anh: “Tri Tri bây giờ thật giỏi, chỉ châm cứu mấy cái mà chân tôi không còn đau nữa. Bà còn nhớ vị lão Trung y mà người ta giới thiệu không? Châm cứu xong cũng chỉ thấy thoải mái một chút, nhưng sau đó vẫn đau.”



Tôn Hiểu Nguyệt không tin Khương Tri Tri lại giỏi như vậy, không nhịn được chua xót nói: “Bố, có khi nào là do bố bị tác động tâm lý không? Dù bác sĩ giỏi đến đâu cũng không thể trị khỏi bệnh phong thấp lâu năm của bố ngay lập tức được. Trước đây chẳng phải người ta vẫn nói bệnh này khó chữa sao?”



Khương Chấn Hoa không để tâm: “Chỉ cần là bệnh thì chắc chắn có cách chữa, chỉ là có biết chữa hay không thôi. Thôi nào, mau dọn cơm đi.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôn Hiểu Nguyệt không dám lên tiếng, trong lòng lại bắt đầu lo lắng—nếu thực sự phải dọn ra ngoài, cô ta sẽ ở đâu?



Chẳng lẽ thật sự phải đến nhà Tưởng Đông Hoa sao?







Khương Tri Tri châm cứu cho Lý Tư Mân, dặn anh uống thuốc đúng giờ, nửa tháng sau sẽ xem xét có cần đổi đơn thuốc không.



Cô bận rộn đến mức quên mất việc hỏi thăm tiến triển giữa Lý Tư Mân và Tống Mạn.



Cuối tháng Tư, Hứa Minh Nguyệt sinh một bé gái.



Nghe tin, Khương Tri Tri cùng Phương Hoa mang theo trứng gà, đường đỏ và mười đồng tiền đến bệnh viện thăm cô ấy.



Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với một em bé mới sinh như vậy—khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ, có chút nhăn nheo, khoảng cách giữa hai mắt hình như hơi xa?



Nhìn có chút kỳ lạ, trông giống như một người ngoài hành tinh.

Hạt Dẻ Rang Đường



Khương Tri Tri đứng bên cạnh quan sát, nghe thấy Phương Hoa vui vẻ khen ngợi:



“Cô bé này thật xinh xắn, sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân mắt to, da cũng trắng trẻo giống mẹ, sau này nhất định sẽ hồng hào mịn màng.”



Hứa Minh Nguyệt đội mũ, yếu ớt tựa vào giường, cười nói:



“Dì à, bé còn nhỏ thế này, dì đã nhìn ra rồi sao? Con chỉ mong nó đừng giống Tống Đông là được.”



Phương Hoa vội xua tay:

“Không đâu, không đâu! Bây giờ đã xinh thế này rồi, lớn lên còn đẹp hơn.”



Khương Tri Tri thật sự không hiểu, nhìn từ đâu mà thấy đứa trẻ này đẹp?



Hơn nữa, sao cô bé chẳng giống Hứa Minh Nguyệt chút nào?



Cô tò mò ghé sát vào nhìn một lúc lâu mà vẫn không thấy có nét nào đẹp, nhưng lại cảm thấy bé mềm mềm, chơi khá vui.



Tống Đông bận rộn chăm sóc vợ con, có thêm một cô con gái khiến anh ta vui đến mức cười không khép miệng.



Khương Tri Tri quan sát thấy Hứa Minh Nguyệt nói chuyện với Tống Đông rất dịu dàng, trong mắt còn mang theo ý cười, có vẻ như mâu thuẫn giữa hai người đã được hóa giải.



Sợ làm phiền Hứa Minh Nguyệt nghỉ ngơi, họ trò chuyện một lát rồi rời đi.



Ra khỏi bệnh viện, Phương Hoa cảm thán với vẻ ngưỡng mộ:



“Thật tốt quá, có đủ cả con trai lẫn con gái, đời này coi như viên mãn rồi.”



Bà lại lẩm bẩm:

“Trần Lệ Mẫn cũng không đến, thật là… Đây chẳng phải cơ hội tốt sao? Con dâu vừa sinh cháu gái cho mình, chẳng lẽ không thể mang chút quà tới thăm? Dù không ai để ý đến bà ta, bà ta cứ để lại đồ rồi đi, chẳng lẽ Tống Đông và Hứa Minh Nguyệt lại ném đồ ra ngoài chắc?”



“Bây giờ còn làm cao, nghĩ rằng con trai sẽ nhận sai với mình sao? Cứ chờ đấy.”



Khương Tri Tri bật cười, khoác tay Phương Hoa:



“Mẹ, có phải mẹ rất muốn bế cháu không?”



Phương Hoa im lặng một lát, rồi lảng tránh:



“Không có, không vội, con vẫn còn nhỏ, học hành vẫn là quan trọng nhất. Tây Dã đi cũng hơn hai tháng rồi nhỉ? Chắc sắp về rồi đúng không?”



Khương Tri Tri gật đầu:

“Bảy mươi tư ngày rồi, chắc cũng sắp về… Không biết có thể về đúng hạn không nữa…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com