“Thằng ranh con, nói đàng hoàng! Anh con làm sao?”
Đứa nhỏ sợ đến mức òa khóc:
“Anh cả toàn thân đầy máu, sắp c.h.ế.t rồi!”
Tim Thương Thời Anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, túm lấy tai đứa con út:
“Anh con đâu? Sao lại đầy máu?”
“Ở bệnh viện, vừa nãy ở cổng…”
Thương Thời Anh không đợi con nói hết câu, buông tay rồi lao ra ngoài. Khương Tri Tri cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người chạy đến phòng cấp cứu của bệnh viện trong viện, thấy Tống Mạn cũng dính đầy máu, mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Đầu óc Thương Thời Anh như nổ tung, sững sờ tại chỗ, cơ thể lảo đảo như sắp ngã.
Khương Tri Tri vội vàng đỡ lấy bà, sau đó nhìn về phía Tống Mạn:
“Chị Mạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh Tư Mân đang ở bên trong sao?”
Tống Mạn nước mắt lưng tròng, tay vẫn run, giọng nói lộn xộn:
“Chị… Tư Mân vì cứu chị, bị người ta c.h.é.m mấy nhát từ phía sau…”
Thương Thời Anh vừa nghe xong, mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.
Khương Tri Tri lập tức bấm mạnh vào huyệt Hổ Khẩu của bà, trấn an:
“Bác, bác bình tĩnh lại, anh Tư Mân nhất định không sao đâu! Đưa đến bệnh viện kịp thời rồi, chắc chắn sẽ không sao!”
Vừa nói vừa kéo Thương Thời Anh ngồi xuống ghế dài bên cạnh.
Thương Thời Anh chân đã mềm nhũn, hoàn toàn đứng không vững, tim đau đến thắt lại, đầu óc trống rỗng, không biết nên hỏi gì hay nói gì.
Thậm chí, bà còn chẳng khóc nổi.
Khương Tri Tri đưa tay xoa nhẹ lưng bà, liên tục trấn an:
“Đừng sợ, đừng lo, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Sau đó nhìn về phía Tống Mạn:
“Chị Mạn, kẻ xấu đó từ đâu đến? Xảy ra chuyện ở đâu? Chị đừng vội, cứ từ từ kể lại.”
Tống Mạn nhắm mắt, trong đầu toàn là cảnh Lý Tư Mân lao đến bảo vệ cô ấy, chắn trước nhát d.a.o ấy:
“Không biết từ đâu xông ra, cầm con d.a.o bổ củi lao thẳng tới… Hắn nhắm vào chị, Tư Mân đứng chắn trước mặt chị.”
Lý Tư Mân đến đón Tống Mạn tan làm, đi cùng cô đến cổng.
Tống Mạn dừng xe trước cổng, một lần nữa từ chối Lý Tư Mân, còn nghiêm túc nói rằng, việc anh cứ làm như vậy khiến cô ấy rất khó xử, hy vọng sau này anh đừng làm những chuyện ngốc nghếch thế này nữa.
Tống Mạn cũng bảo anh hãy coi cô ấy là chị gái, bọn họ mãi mãi là bạn bè, là chị em.
Khi đó, Lý Tư Mân ủ rũ gật đầu, còn chưa kịp nói gì, kẻ đó đã lao ra.
Tống Mạn hoàn toàn không kịp phản ứng. Khi con d.a.o sắp bổ xuống Tống Mạn, Lý Tư Mân đã nhào tới, ôm chặt lấy cô ấy để che chắn.
May là chuyện xảy ra ngay trước cổng, lính gác nghe thấy liền lao tới ngăn chặn kẻ tấn công. Dù vậy, Lý Tư Mân vẫn bị c.h.é.m ba nhát vào lưng.
Thời tiết nóng bức, quần áo mỏng Manh, đến mức có thể thấy cả m.á.u thịt lộ ra.
Giờ phút này, cô ấy hối hận vô cùng. Nếu lúc đó cô ấy không đứng ngoài cổng nói mấy câu kia, có lẽ Lý Tư Mân đã không bị thương.
Thương Thời Anh vẫn không nói gì, đầu óc trống rỗng, không dám nghĩ đến việc đứa con mà mình dày công nuôi nấng, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao.
Khương Tri Tri cũng không biết phải nói gì. Lý Tư Mân sẵn sàng hy sinh cứu người, chuyện này không thể trách Tống Mạn được.
Cô chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y Thương Thời Anh, lặng lẽ an ủi bà.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mãi đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, Thương Thời Anh lập tức bật dậy, căng thẳng nhìn bác sĩ bước ra.
Bác sĩ là người quen trong đại viện, nhìn bà rồi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chị dâu cứ yên tâm, Tư Mân không sao. Vết thương hơi sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là mất m.á.u khá nhiều, sau này phải bồi bổ thật tốt. May mà ở gần cổng, đưa đến bệnh viện kịp thời.”
Thương Thời Anh chắp hai tay, không ngừng lẩm bẩm:
“Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất…”
Lý Thành Chương nghe tin cũng vội vàng chạy đến. Trước khi về đây, ông đã đến gặp kẻ gây án bị khống chế.
Vừa tới nơi, ông liền nắm lấy vai Thương Thời Anh:
“Đừng sợ, Tư Mân không sao đâu.”
Thương Thời Anh nhìn thấy chồng, ấm ức òa khóc:
“Thật sự dọa c.h.ế.t em rồi! Nếu Tư Mân có mệnh hệ gì, em phải làm sao đây? Sao lại có kẻ xấu đột nhiên xuất hiện? Còn ngang nhiên ra tay ngay trước cổng đại viện nữa chứ?”
Lý Thành Chương nhìn thoáng qua Tống Mạn, ánh mắt thoáng cau lại, đáy mắt ẩn chứa chút khó chịu, nhưng vẫn nhanh chóng thu lại. Ông nhẹ nhàng vỗ vai vợ:
“Không sao rồi, đừng khóc nữa, lát nữa Tư Mân tỉnh lại, thấy em như vậy lại càng lo lắng thêm.”
Thương Thời Anh tủi thân:
“Em có thể không khóc được sao? Em sợ đến c.h.ế.t đi được! Tiểu Ngũ nói anh nó sắp chết, em thực sự…”
Lý Thành Chương ôm lấy vai bà, nhẹ giọng an ủi.
Khương Tri Tri lùi lại vài bước, kéo tay Tống Mạn:
“Chúng ta ra ngoài đợi đi, lát nữa hai bác chắc chắn sẽ vào thăm anh Tư Mân trước.”
Tống Mạn như cái máy, lặng lẽ theo Khương Tri Tri ra ngoài, đứng cạnh bồn hoa, nhìn những đóa nguyệt quế đang nở rộ, giọng đầy hối hận:
“Tri Tri, chị thực sự rất hối hận… Tất cả là lỗi của chị, đều tại chị! Tại sao chị lại đứng trước cổng nói mấy câu đó với cậu ấy chứ?”
Khương Tri Tri đã đoán được Tống Mạn đã nói gì, nhìn cô ấy một lúc rồi hỏi:
“Chị Mạn, đến giờ chị vẫn không có chút cảm giác nào với anh Tư Mân sao?”
Lần này, Tống Mạn không vội vàng lắc đầu, mà do dự một lúc, giọng nói đầy mâu thuẫn:
“Chị… không biết. Chị biết Tư Mân rất tốt, nhưng… chị không chắc liệu bọn chị có tương lai không…”
Khương Tri Tri thở dài:
“Chị đừng vội nghĩ, cũng đừng vội trả lời, càng không cần vì anh Tư Mân cứu chị mà miễn cưỡng đồng ý điều gì cả.”
“Tình cảm là chuyện hai bên đều tốt, nhưng không nhất định đã phù hợp.”
“Hay là… chị về nhà suy nghĩ thật kỹ đi?”
Tống Mạn do dự một lúc rồi lắc đầu:
“Chị không sao. Chị muốn đợi đến khi chắc chắn cậu ấy không sao rồi mới đi.”
Khương Tri Tri không khuyên thêm nữa, chỉ âm thầm thở dài. Có lẽ, mối nhân duyên này thực sự sẽ không có kết quả.
Lý Tư Mân tỉnh lại khá nhanh. Anh nằm sấp trên giường bệnh, nhìn thấy bố đứng bên cạnh và mẹ vẫn cầm khăn tay lau nước mắt, trong lòng có chút áy náy:
“Bố, mẹ, con làm hai người lo lắng rồi.”
Thương Thời Anh lau nước mắt:
“Con nói xem, con mà có chuyện gì, mẹ còn sống nổi không? Con lớn thế này rồi, còn muốn dọa mẹ sợ c.h.ế.t sao?”
Lý Thành Chương vỗ nhẹ vai vợ, dịu dàng nói:
“Được rồi, được rồi, con nó không sao rồi, đừng nói mấy lời xui xẻo nữa.”
Rồi ông quay sang nhìn Lý Tư Mân, nghiêm túc nói:
“Con cứu người là đúng, nhưng cũng phải biết lượng sức mình! Còn nữa… bố mong con suy nghĩ kỹ một chuyện, đừng lấy ơn mà cầu báo đáp.”
Lý Tư Mân nhíu mày, mím môi:
“Bố, con không có suy nghĩ đó. Hôm nay dù là một người xa lạ, con cũng sẽ cứu.”
Lý Thành Chương yên tâm gật đầu:
“Tốt. Nhưng… một người đàn ông, không thể chỉ vùi mình trong chuyện tình cảm. Ngoài chuyện yêu đương, con còn có trách nhiệm với gia đình, với đất nước.”
“Hiện nay, khoa học kỹ thuật của nước ta vẫn còn lạc hậu. Thế hệ của bố đã không còn khả năng thay đổi điều gì, chỉ có thể trông cậy vào thế hệ các con… Tư Mân, trời đã ban cho con một bộ óc thông minh, mong rằng con có thể dùng nó vào những việc có ích hơn.”