Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 312







Tống Mạn về nhà, cả đêm không ngủ. Khoảnh khắc Lý Tư Mân chắn trước mặt cô ấy khiến cô ấy rung động mạnh.



Cô ấy thậm chí không phân biệt nổi đó là cảm động hay là thích, trong đầu chỉ nghĩ, nếu Lý Tư Mân gặp chuyện không may, cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng.



Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Tống Mạn liền đến bệnh viện thăm anh, trước khi đi còn luộc mấy quả trứng mang theo.



Nhưng khi đến nơi, phòng bệnh của Lý Tư Mân lại trống không.



Chăn gối trên giường được xếp gọn gàng.



Tống Mạn sững sờ, vội quay ra hỏi y tá đi ngang qua:



“Y tá, Lý Tư Mân đâu rồi?”



Y tá có chút bất ngờ:



“Cậu ấy chuyển viện từ nửa đêm qua rồi, chuyển đến tổng viện.”



Tống Mạn thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ làm nên đành nghĩ sẽ đến thăm anh sau giờ làm.



Không ngờ buổi chiều lại có nhiệm vụ công tác đột xuất, cô phải sang thành phố bên cạnh để phỏng vấn.



Lần này trì hoãn đến ba, bốn ngày. Khi Tống Mạn quay lại Bắc Kinh, Lý Tư Mân đã rời đi cùng vết thương chưa lành.



Khương Tri Tri biết chuyện anh chuyển viện, ngày nào cũng tranh thủ buổi trưa đến thăm anh.



Không ngờ đến ngày thứ tư, vết thương còn chưa cắt chỉ, Lý Tư Mân đã theo nhóm nghiên cứu lên đường đến Tây Bắc.



Khương Tri Tri cũng cảm thấy khó tin:



“Anh thế này, vết thương còn chưa lành, có ổn không đấy?”



Lý Tư Mân cười:



“Không sao đâu, đội nghiên cứu có bác sĩ giỏi nhất đi cùng, còn có cả chuyên gia dinh dưỡng. Dự án lần này thời gian rất gấp, anh không thể để mọi người chờ mỗi mình anh được.”



Khương Tri Tri vẫn hơi lo lắng:

“Em chuẩn bị ít thuốc Đông y cho anh mang theo, lát nữa em viết toa thuốc, uống hết thì nhờ bác sĩ kê thêm.”



Lý Tư Mân gật đầu liên tục:

“Yên tâm đi, bác sĩ Tiểu Khương, anh nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ theo lời dặn.”



Khương Tri Tri bật cười:

“Bớt nói linh tinh đi, em nói nghiêm túc đấy, dù sao anh cũng phải giữ gìn sức khỏe.”



Dù thương con nhưng Thương Thời Anh vẫn hiểu chuyện, chỉ lặng lẽ rưng rưng nước mắt giúp con thu dọn đồ đạc, sợ thiếu thứ gì.



Lý Thành Chương ở bên an ủi:

“Bọn nó đi làm nghiên cứu, chứ có phải ra chiến trường đâu. Trước kia viện trợ Triều Tiên, sao tôi không thấy bà lo lắng thế này?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thương Thời Anh trợn mắt:

“Sao mà giống nhau được? Tư Mân sức khỏe kém mà!”



Lý Thành Chương tiếp tục trấn an:

“Bà xem bà kìa, tôi đang dỗ bà đây. Lần này dự án quan trọng, không chỉ có chuyên gia mà còn có đội ngũ y tế giỏi, đảm bảo sức khỏe cho các nhà nghiên cứu.”



Đến khi Lý Tư Mân theo đội khoa học rời đi, Thương Thời Anh vẫn chưa chấp nhận được.



Bà nắm tay Khương Tri Tri, đứng ở cổng nhìn theo chiếc xe khuất dần:



“Cháu nói xem… Đây là lần đầu tiên nó rời nhà, lại đi xa thế, cháu nói xem, cơ thể nó có chịu nổi không?”



Khương Tri Tri cười an ủi:

“Bác yên tâm đi, sức sống con người rất mạnh mẽ, biết đâu đổi môi trường lại có lợi cho sức khỏe anh Tư Mân ấy chứ?”



Hạt Dẻ Rang Đường

Thương Thời Anh sững lại:



“Ý cháu là gì?”



Khương Tri Tri cười:

“Có lẽ phải nói theo kiểu huyền học một chút. Hơn nữa, bên đó nhiều nắng, tia cực tím mạnh hơn Bắc Kinh, có khi lại tốt cho sức khỏe anh ấy.”



Thương Thời Anh thở dài:

“Thật không? Vậy thì… cũng tốt nhỉ.”



Khương Tri Tri gật đầu:

“Chắc chắn rồi. Giờ bác chỉ cần lo ba đứa nhóc ở nhà thôi.”



Nhắc đến ba đứa con trai ở nhà, Thương Thời Anh lại đau đầu:



“Đúng là lũ nhóc, ăn sắp hết tiền của bố mẹ rồi. Ăn sáng xong chưa đến trưa đã đói, mới ăn trưa đến tối lại đòi ăn. Cô bảo mẫu còn nói ba thằng này ăn khỏe quá mức bình thường.”



Khương Tri Tri bật cười:

“Ăn khỏe là tốt mà, thôi về đi bác.”



Hai người vừa vào trong viện thì gặp Trần Lệ Mẫn.



Từ lúc biết chuyện Lý Tư Mân cứu Tống Mạn, Trần Lệ Mẫn giả vờ như không hay biết, càng không đến nhà họ Lý thăm hỏi hay mua đồ bồi bổ cho anh.



Hai hôm nay nghe tin Lý Tư Mân đi Tây Bắc, bà ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần lo Tống Mạn và Lý Tư Mân đến với nhau nữa.



Lúc này gặp Thương Thời Anh, bà ta hơi chột dạ, nhưng vẫn tươi cười:



“Chúc mừng nhé! Tư Mân vào nhóm nghiên cứu trọng điểm quốc gia, lại còn là người phụ trách, sau này sẽ trở thành nhà khoa học, thật đáng tự hào!”



Thương Thời Anh nhìn bà ta, mặt không cảm xúc:



“Cũng tạm thôi. Trời cho nó cái đầu tốt, cũng là để nó phục vụ đất nước. Nếu không có chuyện gì, chúng tôi về trước đây.”



Trần Lệ Mẫn nhận ra hôm nay Thương Thời Anh đối với mình rất lạnh nhạt. Nhìn bóng bà ấy khuất dần, bà ta hừ lạnh một tiếng:



“Làm gì mà ghê gớm? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa bệnh tật mà thôi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com