Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 314









Khương Tri Tri cảm thấy như đang mơ, nhưng giấc mơ lại chân thực đến mức cô có thể nghe thấy giọng nói của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.



Cô do dự một chút, rồi bất ngờ mở mắt, đưa tay sờ bên cạnh một lần, lại sờ thêm một lần nữa.



Chu Tây Dã khẽ cười, giữ lấy bàn tay đang mò mẫm lung tung của cô: “Cảnh giác kém vậy sao?”



Lúc này Khương Tri Tri hoàn toàn tỉnh táo, cô bật dậy, nhào lên người Chu Tây Dã, đưa tay bật đèn ngủ. Khi ánh sáng chói lóa khiến cô phải nhắm mắt lại để thích ứng, rồi cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, cô lại cảm thấy anh xa lạ đến khó tin.



Cô hốt hoảng kêu lên một tiếng, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh: “Sao… sao mặt anh lại nghiêm trọng thế này?”



Chu Tây Dã trông còn đen hơn trước, nước da không đều màu, có chỗ còn bong tróc – đây là hậu quả nghiêm trọng của việc bị cháy nắng.



Khương Tri Tri biết rõ đây là kết quả của những đợt huấn luyện trên biển và bị phơi nắng quá lâu. Với cường độ huấn luyện cao như vậy, tình trạng của Chu Tây Dã có lẽ vẫn còn nhẹ, những người nghiêm trọng hơn có khi có thể lột cả một lớp da trên mặt.



Cô đau lòng đưa tay chạm vào mặt anh: “Có đau không?”



Chu Tây Dã mỉm cười, nắm lấy tay cô: “Không đau, quen rồi. Em ngủ đi, mai chúng ta nói chuyện tiếp, được không?”



Khương Tri Tri thấy sống mũi cay cay, lần đầu tiên cô thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt anh, còn có cả tơ máu, chắc hẳn anh đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tử tế.



Cô vội vàng đỡ anh nằm xuống: “Anh nằm yên đi, em có nghiên cứu một loại thuốc, để em bôi cho anh một ít lên mặt trước, sẽ dễ chịu hơn nhiều. Mai em bôi thêm cho anh, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, được không?”



Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng nhìn anh nằm yên trên giường, cô lại đau lòng không nỡ mở lời.



Chu Tây Dã gật đầu, nhắm mắt lại: “Được, anh thật sự rất mệt, ngủ một lát trước đã.”



Ba tháng qua, anh liên tục tham gia huấn luyện cường độ cao, nửa tháng cuối lại là diễn tập chiến đấu giành đảo trong rừng rậm và mô phỏng chiến tranh nơi hoang dã.



Cuộc diễn tập này là do anh dựa trên kế hoạch huấn luyện của Khương Tri Tri rồi cải tiến và đề xuất lên cấp trên, nhằm kiểm tra cách phá vây khi bị bao vây trong điều kiện khắc nghiệt.



Hôm qua, cuộc diễn tập kết thúc, buổi chiều họ lên đường trở về, tối thì về đến Bắc Kinh.



Lãnh đạo biết rõ thân phận của anh – con trai của Chu Thừa Chí – nên đã đề nghị anh về thăm nhà trước. Nếu là trước đây, Chu Tây Dã nhất quyết sẽ không đặc cách, nhưng lần này, anh lại nghe theo, ngồi xe về nhà trước.



Anh không biết tại sao, nhưng cuộc chiến mô phỏng lần này khiến anh d.a.o động rất nhiều. Nó quá chân thực, và anh cảm thấy rằng sẽ có một ngày nào đó, họ thật sự bị dồn đến đường cùng, giống như những con thú bị vây hãm, không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.



Chu Tây Dã gần như ngủ ngay lập tức. Khương Tri Tri vào nhà tắm lấy thuốc mỡ, lúc quay lại đã nghe thấy tiếng thở đều của anh.



Lọ thuốc này là thứ cô đã đề xuất nghiên cứu cùng Kim Hoài Anh sau khi Chu Tây Dã rời đi. Vết cháy nắng rất khó phục hồi, hơn nữa còn rất đau. Đối với những người có thể trạng yếu, hệ miễn dịch kém, nếu không xử lý kịp thời, cháy nắng có thể dẫn đến nhiều biến chứng nghiêm trọng khác.



Vậy nên cô và Kim Hoài Anh đã nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc này. Bây giờ có thể thử nghiệm trên người Chu Tây Dã, nếu hiệu quả tốt, có lẽ cô sẽ hỏi Chu Thừa Chí xem có thể đưa loại thuốc này vào sản xuất quân dụng hay không, để cung cấp cho những chiến sĩ đóng quân trên đảo hoặc ở vùng biên giới cao nguyên.



Cô cẩn thận dùng đầu ngón tay lấy một chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa đều lên mặt anh.



Thuốc có tác dụng dưỡng ẩm, làm mát và kháng viêm, khi thoa lên mặt tạo cảm giác rất dễ chịu.



Chu Tây Dã dần giãn mày, ngủ ngon lành.



Khương Tri Tri thoa thuốc xong, ngồi bên giường quan sát anh một lúc. Trong lòng cô cảm thán, may mà nhan sắc của Chu Tây Dã có thể chống đỡ được, nếu không thì không biết sẽ xấu đến mức nào nữa.



Nghĩ vậy, cô che miệng cười, tắt đèn, nhẹ nhàng chui lên giường, nằm xuống bên cạnh anh. Cô lại rúc vào người anh, áp mặt lên cánh tay anh, lúc này mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Phương Hoa đi dạo từ bên ngoài về, vừa bước vào phòng khách liền giật mình khi thấy Chu Tây Dã xuất hiện đột ngột:



“Tây Dã? Trời ạ, con về khi nào thế? Mẹ vừa đi dạo trước cổng mà không thấy con!”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chu Tây Dã mỉm cười nhẹ: “Tối qua con về, nhưng muộn quá nên không muốn làm phiền mọi người.”



Phương Hoa vội bước tới trước mặt anh, đau lòng nhìn khuôn mặt bị cháy nắng nghiêm trọng của anh:



“Sao mặt con lại bị nắng táp đến mức này?”



Bà nhìn đầy xót xa, muốn đưa tay chạm vào nhưng lại sợ anh không thích.



Lúc này, Khương Tri Tri vừa rửa mặt xong, vui vẻ khoác tay bà:



“Mẹ ơi, con đã bôi thuốc cho anh ấy rồi, đỡ nhiều lắm. Ăn sáng xong con sẽ bôi thêm cho anh ấy, chắc là sẽ hồi phục nhanh thôi!”



Tối qua, dưới ánh đèn, khuôn mặt của Chu Tây Dã vẫn còn rất nghiêm trọng, có chỗ da nhăn nheo. Nhưng sáng nay, Khương Tri Tri phát hiện nước da anh đã bớt sạm hơn, những chỗ bong tróc cũng đã dịu đi nhiều, có vẻ như thuốc rất hiệu nghiệm.



Phương Hoa vẫn xót xa, liền gọi chị Trần:



“Tiểu Trần à, sáng nay làm thêm món trứng chiên, lát nữa đi mua con gà về hầm canh bồi bổ cho Tây Dã.”



Chị Trần đáp lời rồi nhanh chóng vào bếp chuẩn bị.



Chu Tây Dã vội ngăn lại: “Mẹ ơi, không cần phiền thế đâu, ăn bình thường là được rồi ạ.”



Phương Hoa không đồng ý: “Sao mà được! Con xem con gầy đi bao nhiêu rồi kìa, chắc hẳn huấn luyện rất cực đúng không? Vậy thì phải bồi bổ cho thật tốt! Con ở nhà mấy ngày?”



“Ba ngày ạ, chiều Chủ nhật con phải đến trường báo danh.”



Phương Hoa tính nhẩm rồi hài lòng: “Cũng được, vậy tranh thủ ở nhà bầu bạn với Tri Tri nhiều một chút. Con không có nhà, nó cũng bận lắm, ban ngày đi học, tan học lại qua chỗ thầy Kim học thêm, buổi tối về nhà còn phải khám bệnh cho người trong đại viện.”



Bà nói với vẻ tự hào: “Nhà chúng ta giờ chẳng khác gì phòng khám cả, ai cũng canh thời gian Tri Tri tan học để đến nhà đợi khám bệnh.”



Ngôi nhà vốn yên ắng giờ ngày nào cũng nhộn nhịp. Nhưng mọi người trong đại viện cũng rất có ý thức, sau tám giờ tối, trừ khi có trường hợp khẩn cấp, họ đều không đến làm phiền Khương Tri Tri, vì biết cô còn phải học và nghỉ ngơi.



Chu Tây Dã hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Giỏi vậy sao?”

Hạt Dẻ Rang Đường



Khương Tri Tri tinh nghịch nháy mắt: “Còn nhiều thứ giỏi hơn nữa, để từ từ anh sẽ thấy!”



Cô biết Chu Tây Dã thật sự rất mệt, ngay cả buổi sáng thức dậy cũng không trêu chọc cô như mọi khi, rõ ràng là kiệt sức rồi.



Vậy nên, cô nhất định phải giúp anh điều dưỡng cơ thể.



Trong bữa sáng, Khương Tri Tri kể lại những chuyện xảy ra gần đây trong đại viện, Phương Hoa ngồi bên cạnh bổ sung thêm.



Khi nghe tin Lý Tư Mân cùng nhóm nghiên cứu khoa học đến Tây Bắc, Chu Tây Dã khá bất ngờ:



“Cơ thể cậu ấy có thích ứng được với khí hậu Tây Bắc không?”



Khương Tri Tri gật đầu chắc chắn: “Được chứ! Em còn chuẩn bị thuốc Đông y cho anh ấy mang theo. Dạo gần đây, sức khỏe anh ấy tốt hơn nhiều rồi.”



Chu Tây Dã gật đầu: “Vậy thì tốt. Khí hậu Tây Bắc khá khắc nghiệt, đặc biệt là nơi họ đến, điều kiện còn tệ hơn nhiều.”



Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Anh biết họ đi đâu à?”



Chu Tây Dã gật đầu: “Biết, nhưng bí mật.”



Khương Tri Tri bật cười, rồi chuyển sang chuyện Tôn Hiểu Nguyệt:



“Tôn Hiểu Nguyệt kết hôn với Tưởng Đông Hoa rồi, giờ cô ta đang ở quê anh ta. Không biết cuộc sống thế nào nữa…”



Thời gian này, Tưởng Đông Hoa cũng trở nên trầm lặng một cách bất ngờ, ngày nào cũng học hành chăm chỉ, âm thầm ganh đua để giành vị trí đứng đầu lớp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com