Kim Hoài Anh vẫn lo lắng rằng Khương Tri Tri sẽ bị tổn thương:
“Tên Bành Quốc Khánh này thâm sâu, giỏi tính toán.”
Khương Tri Tri cũng không sợ:
“Vậy thì càng không thể để hắn đạt được mục đích.”
Kim Hoài Anh thở dài:
“Con vẫn còn trẻ, người lương thiện mãi mãi không thể tưởng tượng được có những kẻ có thể đê tiện đến mức nào.”
Năm đó, ông thấy Bành Quốc Khánh chăm chỉ học hành, gia cảnh lại nghèo khó nên đã có lòng tốt cưu mang, trong học tập cũng tận tình chỉ dạy.
Kết quả là, khi phong trào chính trị nổ ra, Bành Quốc Khánh là người đầu tiên đứng ra tố cáo Kim Hoài Anh, còn dẫn người đến khám xét nhà, đập phá đồ đạc. Sau khi ông gặp chuyện, sợ ông có thể sống tốt, năm nào hắn cũng tiếp tục tố cáo ông thêm một lần nữa.
Giống như con giòi trong cống rãnh, bám riết không buông.
Bây giờ ông có thể trở lại trường làm giáo viên, Bành Quốc Khánh lại càng không hài lòng, còn âm thầm giở không ít thủ đoạn. Nghe nói có một nhóm nghiên cứu mới, hắn lại tìm cách chen vào.
Mục đích quá rõ ràng, chính là muốn hưởng lợi từ thành quả sau cùng.
Khương Tri Tri trầm mặc một lúc rồi nói:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Thầy ạ, nếu đã như vậy thì chúng ta càng không thể nhượng bộ, càng không thể để hắn chiếm lợi. Đã tham lam thì sớm muộn gì cũng phải trả giá cho lòng tham của mình.”
Kim Hoài Anh thấy Khương Tri Tri kiên định, lại thở dài:
“Sau này con phải cẩn thận hơn, tất cả dữ liệu và tài liệu qua tay đều phải ghi chú đầy đủ, tránh bị hắn lợi dụng. Còn những thứ đã qua tay hắn, nhất định phải kiểm tra kỹ, tránh xảy ra vấn đề.”
Khương Tri Tri gật đầu:
“Thầy Kim, con nhớ rồi.”
Kim Hoài Anh lại thở dài, phất tay:
“Con về trước đi, dạo này nghỉ ngơi cho tốt, nhiều chuyện phải tự mình vượt qua. Khi rảnh rỗi, hãy nghĩ đến trách nhiệm trên vai con.”
Khương Tri Tri mỉm cười, gật đầu:
“Thầy yên tâm, con không sao đâu.”
Cô đẩy xe đạp ra khỏi cổng trường thì bị Bành Quốc Khánh chặn lại. Hắn cười niềm nở nhìn cô:
“Bác sĩ Tiểu Khương, dạo này sức khỏe của mẹ chồng cô thế nào? Sao không thấy bà ấy đến bệnh viện tái khám?”
Khương Tri Tri dừng xe, lịch sự gật đầu với hắn:
“Bác sĩ Bành, mẹ chồng tôi dạo này rất khỏe. Lần tái khám gần đây cũng đến bệnh viện nơi tôi làm việc.”
Bành Quốc Khánh gật đầu:
“Đúng thế, bệnh viện của cô có trình độ cao hơn, lại có cô ở đó chăm sóc, cũng tiện hơn nhiều. Nhưng tôi là bác sĩ phẫu thuật chính của bà ấy, rất hiểu rõ tình trạng bệnh. Nếu có gì không hiểu, cô có thể hỏi tôi.”
Khương Tri Tri mỉm cười khách sáo:
“Vậy sau này có gì tôi sẽ làm phiền Bác sĩ Bành.”
Bành Quốc Khánh phất tay:
“Khách sáo gì chứ, đây là việc tôi nên làm. Hơn nữa, chúng ta giờ cùng nhóm nghiên cứu. Tôi cũng đã nghe nói về thành tích trước đây của cô, trẻ như vậy mà đã xuất sắc như thế, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu to lớn.”
“Có những người trẻ như cô là niềm may mắn của nền y học nước nhà.”
Nụ cười của Khương Tri Tri gần như cứng lại:
“Bác sĩ Bành quá khen, danh tiếng này tôi không dám nhận.”
Bành Quốc Khánh bật cười ha hả, trong nụ cười mang theo vẻ chân thành:
“Người trẻ tuổi đừng khiêm tốn quá. Dù sao tôi cũng rất coi trọng cô. Sau này còn cần học hỏi cô nhiều, tuổi tôi đã lớn, suy nghĩ không còn linh hoạt như các cô cậu trẻ nữa.”
“Người trẻ giống như mặt trời tám, chín giờ sáng, tràn đầy sức sống và hy vọng. Tương lai của nền y học nước nhà là nhờ vào các cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi xuất thân nghèo khổ từ nông thôn, tôi hiểu rõ tình trạng y tế ở nông thôn hiện nay. Vì vậy, tâm nguyện lớn nhất của tôi là giúp tất cả người dân đều có thể chữa bệnh tốt, kéo dài tuổi thọ trung bình. Đó là trách nhiệm của chúng ta.”
Một tràng lời lẽ sục sôi không biết có làm Khương Tri Tri cảm động hay không, nhưng chắc chắn hắn ta tự cảm động với chính mình, giọng nói cũng đầy hào hứng.
Khương Tri Tri cười cười, đáp lại hai câu rồi từ biệt rời đi.
Đối phó với loại người như Bành Quốc Khánh, cô không định dùng vẻ lạnh lùng để xa cách, mà muốn tươi cười chào đón, hạ thấp cảnh giác của hắn.
…
Đến cuối tháng tám, vẫn không có bất kỳ tin tức nào về Chu Tây Dã, Chu Thành Chí cũng chưa quay về.
Thương Hành Châu đã có thể đi lại chậm rãi, mỗi ngày đều phải thực hiện một lượng lớn bài tập phục hồi chức năng. Cậu chỉ mong mau chóng hồi phục để quay lại quân đội.
Nhưng kết quả bác sĩ đưa ra là, dù Thương Hành Châu có hồi phục thì cũng không thể quay lại quân đội để tham gia huấn luyện cường độ cao nữa.
Hai đứa nhỏ chỉ còn mấy ngày nữa là tròn một tuổi.
Tiểu Chu Kỷ đã đi rất vững, chạy cũng rất nhanh, sức phá hoại ngày càng mạnh. Chỗ nào nó đi qua, không có thứ gì thoát khỏi bàn tay nhỏ bé của nó.
Chị Trần ngày nào cũng phải khóa cửa bếp, sợ Tiểu Chu Kỷ chạy vào quậy phá. Trong phòng khách, bất cứ thứ gì Tiểu Chu Kỷ có thể nhấc được đều đã được thu dọn, vậy mà nó vẫn như một con bê con, không có việc gì làm thì ra sức đẩy bàn trà, đẩy không nổi thì chuyển qua đẩy ghế đẩu, nhất quyết không chịu ngồi yên.
Chỉ có điều khả năng ngôn ngữ của nó phát triển hơi chậm, mới biết gọi “mẹ”, “bà”, còn lại đều chỉ tay ra hiệu.
Trong khi đó, Thương Thương lại hoàn toàn trái ngược với Tiểu Chu Kỷ. Khả năng ngôn ngữ phát triển rất tốt, có thể nói được rất nhiều câu, diễn đạt rõ ràng suy nghĩ của mình, nhưng đi lại thì chậm rãi, làm gì cũng cẩn thận, sợ bị ngã.
Chỉ cần có thể ngồi, nó tuyệt đối sẽ không chạy lung tung, cái miệng nhỏ lúc nào cũng ngọt ngào nịnh nọt mấy ông bà lớn tuổi trong nhà, khiến ai cũng vui vẻ.
Gần đây, Khương Tri Tri bận rộn trong phòng thí nghiệm, về nhà rất muộn. Hôm nay hiếm lắm mới về sớm một chút, Phương Hoa vội kéo cô lại bàn bạc chuyện tổ chức sinh nhật một tuổi cho hai đứa nhỏ:
“Mẹ nghĩ thế này, hôm đó mời khách ở nhà ăn của đại viện, để mọi người trong viện cùng đến ăn mừng. Họ thích hai đứa nhỏ như vậy, nếu không tổ chức thì không được đâu.”
Khương Tri Tri không có ý kiến:
“Mẹ cứ thu xếp là được.”
Phương Hoa khoát tay:
“Không phải mẹ quyết định là được đâu, con mới là mẹ chúng, phải để con quyết định chứ. Ban ngày mẹ con cũng nói muốn tổ chức sinh nhật cho hai đứa nhỏ, còn làm lễ chọn đồ vật để đoán tương lai. Lúc đầu chỉ định làm trong gia đình, nhưng mọi người trong đại viện cũng muốn tham gia.”
Lúc hai đứa trẻ chào đời đã gây náo động cả đại viện, hơn nữa sinh nhật còn dễ nhớ—mùng một tháng Chín.
Thế nên mọi người đã bàn bạc từ sớm, muốn tổ chức sinh nhật cho hai đứa bé.
Khương Tri Tri gật đầu:
“Được, vậy tổ chức ở nhà ăn đại viện. Hôm đó con xin nghỉ một ngày.”
Phương Hoa cũng nghĩ như vậy, liên tục gật đầu:
“Quyết định vậy đi. Chỉ tiếc là bố con và Tây Dã không về được.”
Nói xong, bà không nhịn được mà lẩm bẩm:
“Bố con dạo này cũng lạ, ít gọi điện về nhà. Tây Dã thì càng chẳng có tin tức gì. Rốt cuộc là thế nào đây?”
Thật ra trong lòng bà vẫn luôn bất an, ban đêm còn hay gặp ác mộng, nhưng không dám nói ra.
Nói xong lại sợ Khương Tri Tri suy nghĩ nhiều, bà vội vàng giải thích:
“Nhưng cũng có thể hiểu được, ngày trước bố con cũng vậy, một năm nửa năm chẳng liên lạc với nhà. Không có tin tức gì tức là tin tốt.”
Khương Tri Tri mỉm cười, nắm lấy tay Phương Hoa:
“Mẹ yên tâm đi, chắc chắn họ không sao đâu. Đúng rồi, sinh nhật Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương có cần chuẩn bị gì đặc biệt cho lễ chọn đồ vật không?”
Vừa nghe đến chuyện này, Phương Hoa lập tức bị phân tán sự chú ý:
“Không cần đâu, mẹ con bảo bà ấy sẽ chuẩn bị, mẹ với cô con cũng sẽ làm theo phong tục bên mình. Con cứ yên tâm đi làm.”
Tiểu Chu Kỷ đột nhiên cầm một tấm ảnh chạy đến, nhào vào lòng Khương Tri Tri, líu lo gọi: