Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 627







Đỗ Manh Manh “á” một tiếng, liền quàng tay ôm cổ Vương Giai Ni: “Không được, không được nói bậy, bọn tớ chẳng có gì cả.”



Vương Giai Ni cười khì: “Cậu cứ mạnh miệng đi, để xem cậu cứng miệng được đến bao giờ.”



Thương Thương ở bên cạnh cũng cười, nhẹ nhàng nói: “Manh Manh, đừng để sau này phải hối hận nhé, cậu có làm gì sai đâu.”



Vương Giai Ni khoác vai Đỗ Manh Manh: “Đúng vậy, Manh Manh nhà chúng ta dịu dàng nhất trần đời, là cô gái tốt nhất, người bình thường không xứng với cậu đâu.”



Thương Thương gật đầu: “Tớ cũng nghĩ vậy, cho dù là Nghiêm Siêu, tớ thấy cũng chỉ tạm tạm thôi.”



Vương Giai Ni vô cùng đồng tình: “Chị em của tớ, phải xứng với chàng trai tuyệt vời nhất trần đời. Nhưng mà, nếu cậu không thích, bọn tớ cũng ủng hộ.”



Đỗ Manh Manh đột nhiên xúc động: “Các cậu thật tốt quá đi mất, sao trên đời lại có chị em tốt như các cậu chứ.”



Thương Thương mỉm cười: “Bởi vì cậu cũng rất tuyệt, cậu xứng đáng nhận được điều tốt đẹp nhất.”



Đỗ Manh Manh hét lên “á á”, rồi chạy tới ôm lấy Thương Thương: “Tớ yêu các cậu quá đi mất, sau này nếu không kết hôn, tớ sẽ sống cùng các cậu suốt đời!”



Vương Giai Ni phì cười, kéo Đỗ Manh Manh lại: “Được rồi, đừng điên nữa, Thương Thương còn phải sống với giáo sư Bùi đấy, cậu chỉ có thể sống tạm với tớ thôi.”



Ba người vừa cười vừa đùa một lúc rồi mới quay lại phòng riêng.



Ăn xong, Nghiêm Siêu chủ động đề nghị đưa Vương Giai Ni và Trần Thạc về công ty, sau đó mới đưa Đỗ Manh Manh về nhà.



Vương Giai Ni quá hiểu ý đồ của Nghiêm Siêu, liền cười nói: “Anh đưa tôi đến công ty của trợ lý Trần là được rồi, đúng lúc có vụ án cần bàn thêm với anh ấy.”



Nghiêm Siêu “ồ” một tiếng, cũng không hỏi thêm gì, mỉm cười chào tạm biệt Bùi Nghiên Lễ và Thương Thương.



Chờ bốn người họ vui vẻ rời đi, Thương Thương nhìn theo hướng họ đi với ánh mắt đầy mong ước: “Nếu Giai Giai và trợ lý Trần thành đôi, Nghiêm Siêu và Manh Manh cũng thành đôi, thì thật là hoàn hảo.”



Bùi Nghiên Lễ có hơi tò mò: “Vương Giai Ni và trợ lý Trần? Không phải mới quen sao?”



Thương Thương gật đầu lia lịa: “Đúng đó, Giai Giai theo chủ nghĩa không kết hôn, vì hôn nhân của bố mẹ ảnh hưởng quá lớn đến cô ấy, nên cô ấy không thích kết hôn. Nhưng mà, không ảnh hưởng đến việc cô ấy có bạn trai giỏi giang.”



“Trần Thạc rất ưu tú, có thể làm bạn trai của Giai Giai.”



Bùi Nghiên Lễ có hơi phản ứng chậm: “Em nói là Giai Giai và Trần Thạc?”



Lại chần chừ một chút: “Không kết hôn cũng được à?”



Thương Thương gật đầu: “Đúng vậy, không nhất thiết phải kết hôn. Giai Giai không thích thì không cần kết hôn.”



Cô luôn ủng hộ bạn mình sống theo cách mà họ mong muốn.



Bùi Nghiên Lễ không ngờ tư tưởng của Thương Thương lại cởi mở như vậy… cởi mở hơn cả anh, người từng sống ở nước ngoài.



Anh lập tức nắm lấy tay cô: “Anh thì hy vọng có hôn nhân để bảo vệ em.”



Thương Thương bật cười, nắm lấy ngón tay anh: “Không giống mà, Giai Giai là người rất thiếu cảm giác an toàn.”



Hai người nắm tay nhau đi dạo một vòng quanh khu gần đó, rồi Bùi Nghiên Lễ mới đưa Thương Thương về nhà.



Buổi tối anh có một buổi tiệc, không thể không đi, nên tiếc nuối nói: “Anh định hôm nay đến thăm bố mẹ em luôn, xem ra phải dời lại rồi.”



Thương Thương mỉm cười, siết tay anh: “Không sao, sau này còn nhiều cơ hội, em cũng phải về nói trước với bố mẹ em, để họ chuẩn bị tâm lý.”



Bùi Nghiên Lễ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, không kiềm chế được mà kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô.



Hôn xong, Thương Thương xoa xoa mũi: “Em về trước đây, anh nhớ lái xe chậm một chút.”



Bùi Nghiên Lễ tiếc nuối: “Thật muốn mang em về nhà giấu đi luôn cho rồi.”



Thương Thương cười khúc khích xuống xe, nhưng khi vừa đóng cửa xe, nụ cười của cô lập tức đông cứng lại —

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Bố của cô không biết từ khi nào đã đứng bên kia đường.



Cô vội vã ra hiệu cho Bùi Nghiên Lễ rời đi trước, đợi xe anh hoà vào dòng xe cộ, Thương Thương mới ngẩng đầu mỉm cười nhìn Chu Tây Dã.



Cô nhìn đường một cái, rồi định chạy qua bên kia đường.



Chu Tây Dã bất đắc dĩ lên tiếng ngăn lại: “Đứng yên đó, để bố qua, coi chừng xe.”



Vừa nói vừa sải bước đi tới, tay còn xách giỏ rau.

Chiều nay không có việc gì, nên ông tính về mua ít hải sản, làm bữa ngon cho mấy đứa nhỏ.

Ai ngờ lại đụng ngay cảnh này.



Thương Thương cười tươi nhìn bố tiến lại gần, thân thiết khoác lấy tay ông: “Bố, sao bố ra ngoài mua đồ vậy? Trong khu nhà có sẵn mà? Thư ký không đi với bố à?”



Cô vừa nói vừa cố gắng tìm chuyện để nói, che giấu sự chột dạ và lúng túng của mình.



Chu Tây Dã bất đắc dĩ liếc con gái một cái: “Sao mặc phong phanh vậy? Không mặc áo lông mà cũng ra đường à?”



Thương Thương cười hề hề: “Không lạnh đâu, bố nhìn tay con này, ấm lắm.”



Vừa nói vừa kéo tay bố ra sờ thử, cười híp mắt rồi định giành lấy giỏ đồ trong tay ông.



Chu Tây Dã tránh đi: “Về nhà trước đi, tối nay bố nấu mì hải sản cho con với Phàm Tinh ăn.”



Thương Thương “ồ” lên một tiếng, vui sướng vô cùng: “Để con gọi cho Phàm Tinh liền, bảo cô ấy tối nay đừng đi ăn ngoài, mau mau về nhà ăn cơm.”



Cô khoác tay bố, nhảy chân sáo đi về nhà, đi ngang đống tuyết chưa tan còn phải nhảy vào giẫm một cái.



Chu Tây Dã trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả — cô con gái nhỏ của ông, bất chợt lại lớn rồi.



Về đến nhà, Thương Thương còn tranh phần nhặt rau giúp bố, nhưng không kể gì đến chuyện cô với Bùi Nghiên Lễ.



Mãi đến tối, khi Khương Tri Tri và Thẩm Phàm Tinh về, Thương Thương mới nói đến việc Bùi Nghiên Lễ muốn tới nhà chơi.



Chu Tây Dã và Khương Tri Tri liếc nhau một cái, trong lòng đều hiểu, Bùi Nghiên Lễ lần này tới nhà, e rằng không phải đơn thuần là đến chơi.

Có lẽ sẽ đề cập đến chuyện đính hôn, cưới xin.



Khương Tri Tri dịu dàng nhìn con gái: “Con đồng ý rồi à?”



Thương Thương cười, ánh mắt sáng rực: “Mẹ ơi, Bùi Nghiên Lễ rất tốt.”



Khương Tri Tri mỉm cười: “Con bé ngốc, mẹ có nói không tốt đâu. Vậy thì chọn một ngày đẹp, mời cậu ấy đến nhà ăn cơm.”



Thẩm Phàm Tinh “ồ” một tiếng, vui vẻ chen lời:



“Mẹ, ngày kia là ngày tốt nè, hợp để cưới hỏi, đón điều lành, mình chọn ngày kia luôn đi.”



Khương Tri Tri không phản đối: “Được thôi. Thương Thương, con hỏi thử giáo sư Bùi, là ăn ở nhà hay ra ngoài? Nếu ra ngoài thì tới hội sở của cậu con, mẹ sẽ nhờ cậu chuẩn bị chút hải sản.”



Thương Thương vội ngăn lại: “Vẫn nên ăn ở nhà thôi mẹ ơi, nếu ăn ở chỗ cậu thì ông bà ngoại với ông bà nội mà biết, chắc chắn sẽ đến hết, lúc đó Bùi Nghiên Lễ sẽ bị áp lực lắm.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Khương Tri Tri cười: “Con bé này, còn chưa gì đã biết che chở rồi.”



Bà lại quay sang hỏi Chu Tây Dã: “Anh, ngày kia anh có bận không? Nếu bận thì mình đổi ngày.”



Thẩm Phàm Tinh cũng nhìn theo, cô đúng là quên mất chuyện đó, tuy ngày kia là ngày đẹp, nhưng bố cô lại rất bận, chưa chắc đã rảnh.



Chu Tây Dã nghiêm mặt: “Cũng không bận gì, mọi người cứ sắp xếp đi.”



Khương Tri Tri nhìn biểu cảm của ông là biết, trong lòng ông lại khó chịu rồi.



Con gái chỉ mới đính hôn thôi, nhưng đối với ông, đó đã là chuyện khiến người làm cha cảm thấy chua xót.



Tối đến khi đi ngủ, Khương Tri Tri dịu dàng dỗ dành chồng: “Mấy ngày này nếu anh có thời gian, dẫn em ra ngoài dạo một chút nhé. Hai ta cũng lâu rồi không cùng nhau ra ngoài, dù chỉ là đi ăn một bữa cơm, hay xem một bộ phim cũng được mà.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com