Thương Thương và Vương Gia Ni sau khi làm liệu trình chăm sóc cơ thể xong thì tranh thủ ngủ một giấc thật thoải mái.
Khi rời khỏi trung tâm làm đẹp thì trời đã về chiều.
Thương Thương lấy điện thoại định gọi cho Bùi Nghiễn Lễ xem anh đã xong việc chưa, nếu xong rồi thì tiện cùng nhau đi ăn tối.
Kết quả là còn chưa kịp bấm số, điện thoại của Thẩm Phàm Tinh đã gọi đến trước.
Thương Thương vừa “Alo” một tiếng thì Thẩm Phàm Tinh đã vội vàng nói: “Cuối cùng cũng bắt máy rồi, mau đến bệnh viện, khoa cấp cứu của Bệnh viện Hiệp Hòa!”
Thương Thương giật mình: “Em bị sao thế?”
Thẩm Phàm Tinh thở hắt ra một tiếng: “Không phải em, là Trần Thạc, bị người ta đ.â.m rồi.”
Thương Thương kinh hãi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Được rồi, bọn chị qua ngay!”
Cô không kịp hỏi thêm gì, kéo tay Vương Gia Ni chạy về phía bệnh viện: “Nhanh lên, Trần Thạc bị thương rồi!”
Vương Gia Ni cũng hoảng hốt: “Sao lại bị thương? Lúc trưa ăn cơm còn bình thường mà?”
Hai người chẳng buồn lấy xe, vội vã vẫy đại một chiếc taxi bên đường rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Ở khoa cấp cứu, Thẩm Phàm Tinh đeo khẩu trang đang đợi họ, vừa thấy hai người đến thì nói: “Sơ suất rồi, nếu trưa nay em nhìn kỹ hơn một chút, Trần Thạc cũng không gặp chuyện này.”
Thương Thương đầy nghi ngờ: “Anh ấy sao rồi? Sao đang yên đang lành lại bị đâm? Ở đâu ra kẻ thù thế?”
Thẩm Phàm Tinh liếc nhìn Vương Gia Ni: “May mà vết thương đã được khâu lại, không nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ thuốc tê vẫn chưa tan hết.”
“Lúc đó anh ấy vừa tan làm, bảo vệ còn đang ở cổng nên hung thủ đã bị khống chế rất nhanh. Kẻ đó nhận nhầm người, vốn dĩ là muốn tìm Gia Ni trả thù.”
Vương Gia Ni tròn mắt, không dám tin: “Tìm chị? Tại sao lại là chị?”
“Chị từng làm đại diện cho một vụ ly hôn, chồng ngoại tình còn bạo lực gia đình, lại sống c.h.ế.t không chịu ly dị. Chị giúp vợ giành được quyền nuôi con, tên đó có phải từng đe dọa sẽ g.i.ế.c cả nhà cô ấy không?”
Vương Gia Ni sững sờ: “Đúng là có, nhưng vụ đó là mấy tháng trước rồi. Lúc đó anh ta dọa sẽ g.i.ế.c vợ con, chứ không phải chị. Nếu trả thù thì cũng nên tìm chị, sao lại là Trần Thạc?”
Thẩm Phàm Tinh thở dài: “Tên đó tưởng Trần Thạc là bạn trai chị, định là ai gần chị thì hạ thủ người đó. Hắn vốn bám theo các chị đến trung tâm làm đẹp, nhưng bị chặn lại ngoài cửa vì đàn ông không được vào.”
“Hắn đã theo dõi chị nhiều lần, thấy dạo này chị với Trần Thạc thân thiết nên hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người.”
Vương Gia Ni nghẹn lời: “Tên đàn ông đó… đúng là cặn bã. Ngoại tình mà còn đòi lý lẽ, không chịu ly hôn là vì nhà vợ vừa được đền bù giải tỏa được mấy tram vạn, hắn muốn chiếm đoạt.”
Nói rồi lại thấy áy náy: “Chị phải đi thăm Trần Thạc, không ngờ chuyện này lại khiến anh ấy bị liên lụy.”
Thẩm Phàm Tinh cau mày: “Không ngờ nghề của các chị lại nguy hiểm đến vậy.”
Vương Gia Ni gật đầu: “Dọa giết, theo dõi nửa đêm, chị đều từng gặp qua. Ra tay thật thì đây là lần đầu tiên.”
Thẩm Phàm Tinh đưa họ vào phòng bệnh thăm Trần Thạc.
Anh ta vừa mới tỉnh lại, thuốc tê đang tan, mất m.á.u khá nhiều nên mặt vốn trắng lại càng không có chút huyết sắc nào, môi cũng tái nhợt.
Vương Gia Ni nhìn mà càng thấy day dứt: “Trần Thạc, xin lỗi anh, là tôi liên lụy đến anh.”
Trần Thạc lắc đầu, cười nhẹ với cô trấn an:
“Không sao, vết thương không nghiêm trọng lắm.”
Vương Gia Ni nghĩ một chút, quay sang nhìn Thẩm Phàm Tinh và Thương Thương: “Hai người về trước đi, tôi ở lại chăm Trần Thạc, Phàm Tinh ở bệnh viện lâu không tiện.”
Thẩm Phàm Tinh không phản đối: “Được, em với chị Thương Thương về trước, mai sáng quay lại.”
Thương Thương nhìn Trần Thạc rồi lại nhìn Vương Gia Ni, lập tức gật đầu: “Được, cần gì thì gọi tớ, tớ mang đến cho.”
Hai người ra khỏi bệnh viện, Thẩm Phàm Tinh khẽ bật cười.
Thương Thương liếc nhìn cô: “Có phải lúc ăn trưa em đã nhìn ra điều gì rồi đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Phàm Tinh “à” một tiếng: “Không có mà, sao lại hỏi thế?”
Thương Thương hừ một tiếng cười nhẹ: “Em đừng có giả bộ nữa, nếu không biết gì thật thì vừa rồi đã chẳng dư hơi mà giải thích như vậy.”
Ai chứ, Thẩm Phàm Tinh là kiểu người muốn làm gì thì làm, xưa nay chưa từng giải thích với ai bao giờ.
Thẩm Phàm Tinh cười ha ha: “Đúng là chị chồng yêu quý của em, quan sát tỉ mỉ quá chừng.”
“Dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhân tiện cho họ có cơ hội tiếp xúc thêm một chút. Với lại, nghịch thiên cải mệnh là không được đâu. Hôm nay nếu em nhắc Trần Thạc, hung thủ không ra tay được thì có khi lại hại người khác.”
Thẩm Phàm Tinh cười tít mắt: “Thế chẳng phải là… duyên phận đến rồi sao?”
Vì Thương Thương có hẹn với Bùi Nghiễn Lễ nên Thẩm Phàm Tinh đành một mình quay về nhà.
…
Tết Dương lịch, Thẩm Phàm Tinh lại bay đi thăm Chu Tri Uẩn.
Tới sân bay rồi cô mới gọi cho Khương Tri Tri, báo rằng mình không thể tham gia bữa tiệc đoàn viên tối nay của gia đình.
Khương Tri Tri sau khi cúp máy thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ kể với Chu Tây Dã: “Cái con bé Phàm Tinh này, nói đi là đi, chưa kịp phản ứng gì thì đã ra tới sân bay rồi.”
Chu Tây Dã thì thấy như vậy cũng tốt: “Giờ nó được tự do rồi, có thể thường xuyên qua thăm Tri Uẩn, cuối năm rồi, Tri Uẩn huấn luyện cũng bận rộn lắm.”
Khương Tri Tri cảm thán: “Con trai mình từ nhỏ nghịch ngợm, hiếu động, hồi đó em còn lo lắng không biết sau này Tiểu Chu Kỷ nhà mình sẽ làm gì. Giờ thì tốt rồi, vào quân đội, có bao nhiêu tinh lực đều có chỗ để xả.”
Nói chuyện con xong, hai vợ chồng lại nói đến Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ.
Khương Tri Tri rất hài lòng với cậu con rể này: “Không phải tối nay Thương Thương đưa Bùi Nghiễn Lễ về nhà ăn cơm à? Đến lúc đó, anh cũng đừng giữ gương mặt lạnh nữa. Nếu hai đứa cưới nhau, em tính chuyển hết công ty dưới tên mình cho Thương Thương.”
Chu Tây Dã ngạc nhiên: “Tại sao? Thương Thương có quản lý nổi không?”
Khương Tri Tri cười: “Quản không nổi thì học từ từ, hoặc thuê CEO chuyên nghiệp cũng được.”
Coi như đây là của hồi môn cho Thương Thương, còn con trai thì đã được cho một công ty rồi.
Cô tin rằng sau này hai đứa sẽ sống rất tốt.
…
Buổi tối, cả nhà ăn tối ở hội sở Thương Hành Châu, mời cả hai bên gia đình và cả gia đình Khương Chấn Hoa.
Gia đình Thương Thời Anh cũng đến, cộng thêm đám nhỏ thì có đến bốn bàn, vô cùng đông vui náo nhiệt.
Nhân vật chính của buổi tối hôm nay chính là Bùi Nghiễn Lễ.
Thương Thời Nghị không ngớt lời khen: “Tôi thấy thằng bé Tiểu Bùi này rất tốt, sau này lại còn là hàng xóm với tôi nữa. Hai đứa sau này tan làm thì cứ qua nhà ông ngoại ăn cơm.”
Chu Thừa Chí hừ lạnh: “Bên mấy người còn căn nào trống không? Bọn tôi cũng muốn mua một căn.”
Thương Thời Nghị cười lớn: “Không còn đâu, hồi đó bảo ông mua ở gần tôi thì cứ cố chấp, giờ thì lấy đâu ra nhà mà bán nữa.”
Thương Thương cười vui vẻ: “Ông nội, ông có thể ở chung với chúng con mà.”
Chọc cho Phương Hoa cũng cười suốt, hơn nữa vì Bùi Nghiễn Lễ rất lễ phép khiêm tốn nên được các bậc trưởng bối khen ngợi không ngớt.
Sau bữa tối, đám thanh niên rủ nhau đi hát hò, uống rượu.
Bùi Nghiễn Lễ và Thương Thương ở lại trò chuyện với bốn vị trưởng bối.
Phương Hoa đề nghị: sau Tết, khi trời ấm hơn thì tổ chức hôn lễ.
Bùi Nghiễn Lễ giải thích: “Chắc không được ạ. Mùa xuân con muốn đưa mộ mẹ con về quê an táng lại, còn có vài việc cần giải quyết ở đó nên mùa xuân e là không kịp.”
Phương Hoa biết rõ hoàn cảnh gia đình của Bùi Nghiễn Lễ, trong lòng không khỏi xót xa cho đứa trẻ này: “Vậy thì để Thương Thương đi cùng con, hai đứa có bạn cũng tốt.”
Tim Thương Thương bỗng chùng xuống, Thẩm Phàm Tinh từng nói rồi, cô không thể đến phương Nam…