Một chiếc xe tải lớn chở đầy vật tư chạy băng qua vùng sa mạc vắng lặng, đi tới đâu là cuốn lên bụi cát mù trời.
“Tiểu Tống, cậu mệt thì gọi tôi, tôi tranh thủ chợp mắt một lát, có bất kỳ tình huống bất thường nào thì lập tức gọi tôi dậy, tuyệt đối đừng sơ ý.”
“Ừ.” Tống Quốc Lương dán chặt ánh mắt vào con đường vắng vẻ trước mặt, điều khiển chiếc xe tải thành thục, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Trên xe mấy người đàn ông khác, ngay cả trong lúc ngủ say, cũng ôm chặt lấy vũ khí trong lòng.
…
Chớp mắt đã sang tháng Chín, tiết trời se se lạnh, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm khá lớn.
Hôm qua, Đỗ Tiểu Oánh đã xin nghỉ sớm một chút với đại đội, dù sao thì công việc mười công điểm mỗi ngày cô đều làm xong từ sớm, nên có thể tranh thủ về trước làm việc nhà.
Nhìn mấy đứa con gái diện quần áo mới sạch sẽ, khoác chiếc cặp sách mới, b.í.m tóc được tết gọn gàng, buộc dây thun chỉnh tề, trông vừa ngoan vừa xinh, cô cười đến híp mắt, đầy tự hào:
“Con gái mẹ thật xinh đẹp~”
“Đi thôi, ngày đầu tiên đi học không được muộn đâu.”
Trường tiểu học đại đội nằm sát bên văn phòng đại đội, giờ này có không ít trẻ con đang chạy nhảy, nô đùa trong sân.
Bước vào cổng, bên tay trái là hai gian nhà vệ sinh, chính giữa là hai phòng học. Lớp Một và Lớp Hai chung một phòng, Lớp Ba, Bốn, Năm học chung một phòng khác. Toàn trường chỉ có hai thầy cô, mỗi người phụ trách dạy văn và toán cho tất cả các khối từ Một đến Năm.
Thời đó, người nông thôn thường nghĩ học hành chẳng có ích gì, cuối cùng vẫn phải dựa vào làm ruộng mà sống. Vậy nên nhiều gia đình chỉ cho con đi học vài năm, cốt để biết chữ. Càng lên lớp cao, số học sinh càng ít đi.
“Mẹ, Tiểu Ngũ tạm biệt~”
“Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha, tạm biệt~”
Nhìn cô con gái út quyến luyến chẳng nỡ rời, đôi mắt đong đầy nước, cái miệng nhỏ nhăn lại như sắp khóc đến nơi, Đỗ Tiểu Oánh vừa buồn cười vừa xót xa, đưa tay véo nhẹ gò má mềm mềm của con.
“Chị gái tan học sẽ về ngay thôi, Tiểu Ngũ thì theo mẹ ra đồng làm việc.”
Ngũ Nha hít hít cái mũi, yếu ớt rúc vào vai mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẹ Đại Nha, chị thật sự cho cả bốn đứa con gái đi học hết à?” Thấy Đỗ Tiểu Oánh bế con út đi tới, mấy phụ nữ trong thôn xúm lại hỏi.
Đỗ Tiểu Oánh gật đầu: “Ừ.”
“Trời ạ, bốn đứa đều đi học, một năm chắc tốn không ít tiền nhỉ?”
“Con gái thì sau này cũng là của người ta, chẳng phải vừa chậm trễ kiếm công điểm, lại vừa lãng phí tiền sao.”
Đỗ Tiểu Oánh vốn ghét nhất nghe những lời này, liền lạnh mặt, nói gọn lỏn:
“Tôi với chồng cố gắng làm việc vất vả để làm gì? Chẳng phải vì con cái sao? Con gái cũng là m.á.u thịt rơi ra từ người tôi. Chỉ cần tốt cho con, bảo tôi lên trời hái trăng tôi cũng vui lòng, mắc gì đến mấy người!”
“Chuyện nhà người ta, thích làm sao thì làm, lo lắm chuyện.” Lưu Đại Cước liếc mắt một cái.
Người phụ nữ vừa nói đỏ mặt tía tai, kéo dài mặt, lẩm bẩm khó chịu.
…
Bên này, trong lớp học đơn sơ.
Dù sách vở phải hai đứa chung một quyển, nhưng bốn chị em nhà họ Tống vẫn ngồi thẳng tắp, chăm chú lắng nghe thầy giáo giảng. Dù bài học có từng học qua, các em cũng không kiêu ngạo, không mất tập trung, mà hết sức nghiêm túc.
Tan học xong, bọn trẻ mang theo cái giỏ tre lưng, ùa ra khỏi lớp, chạy đi hái cỏ heo, tranh thủ kiếm thêm công điểm cho nhà.
Bốn chị em nhà Tống cũng không ngoại lệ, ở chân núi bắt gặp Thảo Muội đang dẫn em trai em gái đi hái cỏ.
“Nhị Nha, đi học có thích lắm không?” Thảo Muội đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Ừ! Buổi sáng chỉ nghe thầy giảng bài, chẳng thấy mệt chút nào, còn rất thú vị nữa.” Nhị Nha nhìn bạn thân, mắt sáng rỡ, “Thảo Muội, sau này tớ dạy cậu đọc chữ nhé?”
“Cha mẹ tớ nói, con nhà nông chỉ có học chữ mới thay đổi được số phận. Nếu không thì cả đời cứ mặt hướng đất, lưng hướng trời mà cày cuốc ở làng. Không phải làm nông không tốt, mà là—”
Nhị Nha gãi gãi đầu, không biết diễn đạt thế nào cho đúng.
Trong mắt Thảo Muội lóe lên ánh sáng rực rỡ chỉ trong chớp mắt, nhưng rồi lại u buồn, khẽ lắc đầu:
“Thôi, tớ phải cố gắng kiếm công điểm nuôi em. Ông bà nội tuổi đã cao, trong nhà chỉ còn mình tớ là người lớn, làm gì còn thời gian đâu.”