Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 108



“Lêu lêu lêu~ Tống Đại Nha với Tống Nhị Nha không biết xấu hổ!”

“Đến tuổi này rồi, còn đi học lớp Một với tụi mình, xấu hổ xấu hổ…”

Đại Nha cúi đầu, cố thu nhỏ sự hiện diện của mình, tai nóng ran.

Tam Nha nhăn mày, mặt nghiêm khắc nhìn Cẩu Đản và Hắc Oa đang nhảy nhót dẫn đầu.

Nhị Nha đập bàn, trợn mắt, siết chặt nắm đấm, “Việc của mày à, bớt xem vào chuyện của người khác, không thì chị đánh cho bố mẹ mày cũng không nhận ra luôn!”

Tứ Nha giận dỗi kéo tay Đại Nha, nhỏ giọng an ủi.

Tam Nha nhướng mày, “Sao thế? Đầu heo cũng dám la lối à? Học xong chữ ghép thầy dạy chưa thì kêu đi.”

“Mày—”

“Vào chỗ, ngồi ngay vào bàn.” Thầy Tần khẽ ho, vừa nghe hết tiếng ồn ào từ cửa lớp, ánh mắt nghiêm khắc quét Cẩu Đản và Hắc Oa.

“Hai cậu mà còn không nghe giảng, tôi sẽ gọi phụ huynh lên ngay.”

Nhị Nha liếc hai tên, đầy vẻ chế giễu.

Hai đứa kia tức tối, mặt đen thui, cứ thấy thầy nghiêng về bên những đứa mà chúng ghét.

“Được rồi, học sinh lớp Một viết theo chữ trên bảng, lớp Hai chúng ta ôn lại kiến thức hôm qua.”

Lưu Lan Hoa nhìn Đỗ Tiểu Oánh đi lại nhanh nhẹn, như không hề cảm thấy gánh nặng trên vai, ghen tị đến mức suýt cắn nát răng.

“Lưu Lan Hoa, lại lười biếng!”

“Không không, chỉ là lưng tôi cứng, cần vận động chút thôi!” Lưu Lan Hoa nịnh nọt với đội trưởng.

“Lừa ngựa lên cối thì cứ ị tè nhiều, suốt ngày lắm lý do, ai cũng như cô thì công việc ở đây làm thế nào? Còn lề mề lười biếng, trừ công điểm của cô.”

“Hahaha…”

Lưu Lan Hoa đỏ mặt, lườm người cười nhạo mình.

“Chậc chậc chậc… đứa lười biếng này, tôi lo mắt nó lật không nổi luôn.” Lưu Đại Cước lè lưỡi thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Tiểu Oánh thật sự ghét sự vô liêm sỉ của nhà họ Tống, cứ như bọn bọ chét, thỉnh thoảng lại nhảy ra làm phiền người khác.

“Mẹ~” Ngũ Nha phấn khích vẫy tay.

“Ôi~” Đỗ Tiểu Oánh đổi mặt, cười vẫy lại con gái.

Buổi chiều, Đỗ Tiểu Oánh và Lưu Đại Cước sớm hoàn thành nhiệm vụ, lên núi đi nhặt củi.

Ngũ Nha đeo giỏ nhỏ Tống Quốc Lương làm riêng cho, m.ô.n.g nhỏ xíu mặc váy hoa đen, lom khom nhặt cành cây, khịt khịt.

Đỗ Tiểu Oánh thường xuyên ngước nhìn con, luôn giữ trong tầm mắt, để khi có tình huống bất ngờ có thể chạy tới ngay.

“Mẹ ơi~ Anh trai~”

Cô nhìn theo hướng tay con gái chỉ, thấy một đứa bé nhỏ, leo lên thân cây cao, người lắc lư, miệng còn cắn quả dại xanh chưa chín.

Đỗ Tiểu Oánh sợ đến nín thở, ra hiệu Ngũ Nha đừng phát ra tiếng, cả hai thở gấp theo dáng nhỏ bé đó.

Cậu bé hạ xuống an toàn, trái tim treo lơ lửng mới thở phào.

Tiểu Diệc không nhận ra bất thường, vui vẻ cầm quả xanh bằng áo rách chạy đi.

Ngũ Nha nhăn mặt, tay vẫy trước miệng, “Quả quả chua~ Không ngon~”

Quả xanh chưa chín, chua chát, trẻ trong làng không ăn, rõ ràng đứa trẻ đó đói quá mới liều leo cây hái.

Trời tối dần, sao lấp lánh, gió nhẹ thổi, lúc này dễ chịu nhất.

Đỗ Tiểu Oánh cầm đồ, nhân lúc vắng người, lặng lẽ tiến tới chuồng bò, đặt bao bột ngô và bột kê được gói kĩ trước cửa, gõ mạnh cánh cửa gỗ cũ nát rồi chạy nhanh về nhà.

Lưu Lan Hoa vừa dậy đi vệ sinh, thấy bóng đen, giật mình suýt hét lên, bịt chặt miệng, mắt tròn dõi theo bóng người tiến về phía núi sau.

Một lúc sau,

Lưu Lan Hoa vỗ đùi, vui mừng chạy vào nhà, “Ông nó à, ông nó à, quá tuyệt vời…”

Cùng lúc, một bóng người với bước chạy nước rút, nhẹ nhàng nhảy qua bức tường phủ đầy mảnh kính vỡ, hạ xuống.

Sân vắng lặng, người đó bước về phía căn nhà tối om.