Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 110



Bà cụ Tống sợ đến hai chân run lập cập, mắt đảo liên tục, giơ tay chỉ về phía Lưu Lan Hoa đang muốn trốn, “Chính là chị dâu con nhìn thấy đấy, bảo là tận mắt thấy có thằng đàn ông lạ trèo vào nhà con, tất cả đều là chị dâu con nói!”

Lưu Lan Hoa im lặng…

Bà già c.h.ế.t tiệt, tức c.h.ế.t tao mất…

Lưu Lan Hoa nuốt nước bọt, né ánh mắt đáng sợ của cậu em chồng, cắn răng mở miệng: “Tối qua tôi thật sự nhìn thấy, không phải tôi bịa đặt.”

Tống Quốc Lương hiểu ra, tối qua lúc anh vội về, có lẽ đúng lúc chị dâu nhìn thấy, chỉ là…

Du Tiểu Oánh bật ra một tiếng cười nhạt: “Vậy là không có bằng chứng gì, cả nhà các người đã muốn vu oan cho tôi cặp kè đàn ông, sáng sớm đã xông vào nhà tôi hò hét đập phá?!”

Mặt Tống Quốc Lương đen như đáy nồi, thất vọng và đau lòng.

Ha ha… hóa ra đây chính là người thân của anh, lại đi nhắm vào vợ con anh để hãm hại.

“Cha mẹ, xin cho chúng con một lời giải thích hợp lý, vợ con con đã làm gì để các người phải nhẫn tâm, tìm mọi cách hãm hại như thế?”

“Lão… lão nhị, mẹ làm vậy cũng là vì con, chẳng phải mẹ sợ nó cắm sừng con sao~” Bà cụ Tống mặt đầy vẻ oan uổng.

“Thấy kẻ vô liêm sỉ thì nhiều, chưa thấy ai vô liêm sỉ như các người.”

Du Tiểu Oánh lạnh lùng cười, “Vậy tôi muốn hỏi, tối hôm sau khi Quốc Lương vừa đi làm nhiệm vụ, nhà họ Tống các người lén trèo tường nhà tôi là ý gì?”

“C…cô đừng nói bậy, ai trèo tường nhà cô cơ chứ!” Lưu Lan Hoa hốt hoảng, mắt trợn tròn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phải không?” Du Tiểu Oánh nhướn mày, “Nếu không phải vì Quốc Lương trước khi đi, lo nhà chỉ có mẹ con tôi, sợ có thú hoang trên núi chạy xuống gây nguy hiểm, nên còn đi ra bãi phế liệu lấy mảnh thủy tinh vỡ, nhờ Nhị Ngưu và Xuyên Tử qua giúp làm tường vây,

thì ngày hôm sau nửa đêm ai đó la hét, đến sáng mới kiểm tra, trên mảnh thủy tinh ở sân sau vẫn còn vết máu, chắc mẹ con tôi tối đó đã bị các người làm hại rồi…”

Lý Thành Xuyên đứng ra: “Chuyện này tôi làm chứng, tôi và Nhị Ngưu giúp chị dâu cả buổi chiều.”

“Em cũng làm chứng!” Nhị Ngưu đứng ra.

Lưu Đại Cước vỗ đùi, mắt sáng lên, thốt: “Thảo nào hai thằng con nhà đại phòng các người bị thương ở tay, Lưu Lan Hoa còn nói là bị mảnh bát vỡ nhà cô ấy cắt!”

“Ối, tôi còn thắc mắc, mấy thằng lớn thế mà chỉ nhặt mảnh bát cũng cắt tay, lòng nghĩ sao chúng lại yếu thế vậy…”

Nhờ sự nhắc nhở khéo léo của Lưu Đại Cước và vợ Xuyên Tử, mọi người cũng nhớ ra, ánh mắt liền thay đổi, đầy vẻ khinh bỉ với nhà họ Tống.

Tống Quốc Lương thở phào nhẹ nhõm, lúc đó anh lo nhà có kẻ trộm, đồng thời cũng đề phòng người nhà cũ lợi dụng lúc anh vắng để bắt nạt vợ con.

Du Tiểu Oánh nhận thấy ánh mắt anh đầy lo lắng và tự trách, đưa tay nhẹ nắm lấy bàn tay to nổi gân của anh.

Bà cụ Tống nghiến răng: “Phi~ con đ.ĩ vô liêm sỉ, giữa đám đông còn nắm tay đàn ông!”

Mọi người không chịu nổi nữa, đồng loạt lên tiếng bênh vực đôi vợ chồng:

“Bà già này, sao không để cho con trai con dâu mình được yên, lại hại nhà Quốc Lương, các bà có được gì đâu?”

“Lão Tống, ông cũng đừng quá thật thà, quản lý bà nhà ông với gia đình nhà lão đại, vợ chồng Quốc Lương khổ lắm rồi.”