Trong ánh đèn dầu vàng vọt, Tống Quốc Lương đơn giản lau người cho vợ, rồi bế cô lên giường sưởi, đặt gọn gàng xong mới thổi tắt đèn dầu, ra sau vườn tắm nước lạnh.
Sáng hôm sau, Tống Quốc Lương để ý thấy vợ cúi đầu nhìn quần áo trên người, trầm ngâm. Anh khẽ ho một tiếng, "Vợ à, hôm qua thấy em mệt quá ngủ say, anh không đánh thức, mà dùng nước ấm lau người cho em rồi."
Đỗ Tiểu Oánh đỏ bừng cả mặt, ấp úng, "Anh… anh sao không đánh thức em?!"
"Vợ à, chúng ta đã sinh năm đứa con rồi, còn ngại gì nữa."
Nhìn ánh mắt cười hờ hững nhưng lại hơi trách móc của chồng, Đỗ Tiểu Oánh vừa bực vừa giận, lườm anh một cái, nghiến răng vung tay, chỉ muốn cào cho anh một cái.
Tống Quốc Lương bị ánh mắt dữ dằn của vợ làm cho sững sờ, xấu hổ gãi mũi, đang định nghĩ cách dỗ cô thì nghe tiếng trống, tiếng mõ báo giờ đi làm vang lên. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Tiểu Oánh vội vã mang giày, bế năm đứa con cùng mấy cô con gái chạy ra đồng làm việc, mỗi đứa được cô nhét ba viên kẹo và bánh. "Nhớ uống nhiều nước, đói thì ăn kẹo với bánh nhé."
Thời gian trôi nhanh trong những ngày gấp rút thu hoạch.
Chớp mắt, mùa gặt rực lửa đã sắp kết thúc, lúa trên đồng gần như đã thu xong.
Đỗ Tiểu Oánh nhìn những hạt thóc vàng ươm trên sân phơi, lại ngước lên bầu trời xanh không một gợn mây dưới ánh nắng chói chang, rồi nhìn những gương mặt đen sạm nhưng đầy vui mừng.
Mày cô dần nhíu lại thành một nếp gợn lo lắng, thở dài, đi đi lại lại không yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xung quanh là tiếng cười nói rộn rã trên sân phơi, nhưng tâm trí cô dần lạc đi. Nếu không nhầm, kiếp trước, đứa con gái lớn của cô từng bị ép phải bán, đổi sính lễ cho đứa cháu họ vô ơn Tống Tử Long. Năm đó, vào mùa gặt, đã xảy ra một chuyện lớn.
Ngay khi mùa gặt rộn rã chuẩn bị kết thúc, một trận mưa lớn bất ngờ đổ xuống, phá vỡ không khí vui mừng của cả đội.
Không ai ngờ được, cơn mưa bất chợt này làm gián đoạn nhịp độ thu hoạch. Dù mọi người vội vàng thu lúa kịp thời, nhưng mưa đến quá nhanh, lại dữ dội.
Điều quan trọng hơn, không ai ngờ kho lúa lại bị dột, khiến số thóc đã phơi khô bị ướt, ẩm mốc, không chỉ làm tăng gấp đôi khối lượng công việc mà còn ảnh hưởng đến việc nộp công lương, trở thành một ví dụ điển hình của hợp tác xã năm đó.
Đỗ Tiểu Oánh thở dài. Không thể nói là mình mơ thấy mưa mà kho lúa bị dột, ai mà tin cơ chứ.
Tống Quốc Lương vừa bê cơm đến, thấy vợ lo lắng, mặt đầy ưu tư, anh hơi ngạc nhiên. "Sao vậy vợ? Cứ thở dài thế?"
Đỗ Tiểu Oánh giật mình, ngước nhìn, đúng là giữa trưa nắng chói chang, nhíu mày hỏi. "Sao anh lại đến đây? Hôm nay không đi làm à?"
Tống Quốc Lương múc cơm dọn cho vợ. "Quên mất, hôm qua anh trực đêm, hôm nay nghỉ."
Đỗ Tiểu Oánh vỗ trán. "Nhìn emnày, bận rộn mà quên hết cả."
Tống Quốc Lương lại hỏi. "Sao rồi? Có chuyện gì xảy ra à?"
Nhìn ánh mắt tò mò của các con gái, cô vội nói. "Ăn cơm đã, ăn xong rồi nói sau."