Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 35: Giằng Xé Trong Đáy Mắt



Đỗ Tiểu Oánh thở dài, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động phức tạp.

Chỉ có thể trách là do số phận của thời đại, cô không có khả năng thay đổi điều gì, chỉ có thể trong phạm vi năng lực của mình, cố gắng giúp được chừng nào hay chừng nấy.

“Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Trong màn đêm tăm tối, một bóng dáng gầy nhỏ chạy vội vào cái chuồng bò đổ nát.

“Khụ khụ... đưa đi rồi chứ?”

“Vâng.”

“Ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm.”

...

Khác hẳn bầu trời âm u mưa gió của hôm qua, hôm nay trời trong xanh, mây trắng vạn dặm.

Mặt đất ẩm ướt đã khô được một nửa, ngôi làng sau một đêm yên tĩnh nay lại rộn ràng, tiếng người huyên náo khắp nơi.

Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha đem những cành củi ướt dưới mái hiên ra phơi ngoài sân, đợi nắng hong khô rồi mới nhóm lửa được.

Nhị Nha nhóm lửa, Đại Nha nấu cơm.

Đỗ Tiểu Oánh thì ra bờ sông, trong gùi toàn những con cá nhỏ bằng ngón tay bọn trẻ, bất ngờ lại có cả vài con cá to bằng bàn tay, cô vội đem bỏ hết vào thùng, rồi mang gùi trả lại chỗ cũ.

Về đến nhà, cô đổ toàn bộ số cá đang quẫy đạp vào cái chậu gỗ lớn, định để nuôi thêm ít hôm rồi mới ăn.

“Oa ~ nhiều cá quá!”

Tứ Nha, Ngũ Nha tò mò ngồi xổm bên cạnh ngó, thỉnh thoảng đưa tay chọc vào, mỗi lần hù cho cá nhỏ chạy tán loạn thì hai chị em lại cười khúc khích vang nhà.

“Tứ Nha, Ngũ Nha.”

Nghe tiếng cười vui vẻ của các con gái, trong đầu Tống Quốc Lương thoáng hiện lên cảnh tượng bi thương, ánh mắt giằng xé đau đớn chợt vụt tắt, anh phức tạp nhìn ra sân.

“Cha ~”

Tống Quốc Lương ôm chầm lấy hai đứa con gái đang chạy tới, bế thẳng vào nhà, vừa đi vừa mỉm cười nhìn vợ con đang bận rộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cha.”

“Cơm sắp xong rồi, ăn xong hãy ngủ.” Đỗ Tiểu Oánh vừa nói vừa muốn đón lấy hai đứa nhỏ, “Tứ Nha, Ngũ Nha xuống đi nào, cha đi làm suốt đêm mệt rồi.”

“Không sao, con cũng không nặng.”

“Anh thì lúc nào cũng nuông chiều con gái.” Đỗ Tiểu Oánh trừng mắt liếc chồng, bỗng nhiên thấy trong bàn tay rộng lớn của anh cầm cái gì đó, hơi ngẩn ra, “Đây là?”

Giọng Tống Quốc Lương trầm thấp: “Dầu ngao, để bôi tay.”

Đỗ Tiểu Oánh cúi mắt, nhìn đôi bàn tay nứt nẻ thô ráp của mình, trong lòng nóng lên. Người này... từ khi nào lại để ý đến tay cô vậy?

“Đừng tiết kiệm quá, dùng hết rồi, anh lại mua.” Tống Quốc Lương khẽ ho khan một tiếng.

Đỗ Tiểu Oánh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt lấp lánh cười khúc khích của mấy đứa con gái, mặt cô bỗng đỏ bừng, vội đánh trống lảng: “Thôi được rồi, mau vào ăn cơm đi.”

Ăn sáng xong, Đỗ Tiểu Oánh dắt Đại Nha, Nhị Nha ra đồng làm việc, còn Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha thì đi cắt cỏ cho lợn.

Tống Quốc Lương leo lên giường tranh thủ ngủ bù, giấc ngủ say đến tận trưa mới dậy.

...

Chuyện bà cụ Tống cùng con dâu bị dọa đến mức không dám ngồi dậy trên giường, truyền khắp cả đội sản xuất.

Trong thôn người ta bàn tán xôn xao, chắc chắn là bị thứ không sạch sẽ bám lấy rồi.

“Bà cụ Tống sợ đến mức tè cả ra quần...”

Đỗ Tiểu Oánh nghe được thì thấy hả giận, đang mải nghĩ thì có người bước đến.

“Vợ Quốc Lương, khi nào cô qua lấy gà con?”

“Thím, trưa tôi tan làm thì theo thím về nhà lấy, tiền để chiều tôi gửi được không? Vội quá nên tôi chưa mang theo tiền.” Đỗ Tiểu Oánh vui mừng, không ngờ nhanh thế đã có.

“Được, không vội.”

Tan làm buổi trưa, Đỗ Tiểu Oánh liền theo thím Triệu về nhà.

“Vợ Quốc Lương, lại có chuyện gì đây?” Đại đội trưởng Triệu Lôi nhìn thấy người đi cùng mẹ mình, trong lòng chợt giật thót.