Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 55: Không chỉ cần no cái bụng, mà còn phải giữ vững thể diện



“Hay!”

Đám đàn ông bừng tỉnh, lập tức phấn khích vỗ tay tán thưởng.

“Chị dâu, chị giỏi quá!” Giọng hớn hở của Vương Kiến Quốc còn nghe như vỡ ra.

Một người đàn ông giơ ngón tay cái khen, “Đồng chí, cô thật tuyệt!”

“Trước đây chúng tôi nhìn sai đồng chí rồi, đống đồng chí nam chúng tôi chẳng ai sánh bằng chị.”

Ngay cả người đàn ông trước đây kiêu ngạo nhất giờ cũng tràn đầy ánh mắt ngưỡng mộ, chỉ là mặt còn hơi ngượng, bẽn lẽn đứng tại chỗ.

……

Chiều tà, bầu trời ánh lên sắc cam đỏ, khói bếp bay nghi ngút, tiếng gà gáy vang khắp nơi, cả làng nhộn nhịp.

Đỗ Tiểu Oánh háo hức chia sẻ niềm vui với các con, đi hơn hai tiếng đồng hồ cũng không thấy mệt, trái lại tinh thần rất hăng hái. Sau khi chia tay Vương Kiến Quốc ở cổng làng, chị trực tiếp trở về nhà.

“Mẹ đã về!”

“Mẹ ơi~”

Nhìn các con chạy ùa tới, tim Đỗ Tiểu Oánh rung lên vì xúc động, cười tít mắt.

“Hôm nay ở nhà thế nào? Người nhà cũ có tới gây chuyện không?”

Đại Nha lắc đầu, “Không có, theo lời mẹ, chúng con vừa về đã khóa cửa cẩn thận rồi.”

“Mẹ, học lái máy cày thế nào rồi?” Nhị Nha mắt sáng ngời vì háo hức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Tiểu Oánh cười, liếc thấy dáng cao lớn của chồng, tự hào ngẩng cằm, “Khá lắm.”

Nhìn vợ rạng rỡ hớn hở, ánh mắt Tống Quốc Lương mềm ra, giọng trầm ấm, “Ăn cơm đã, xong rồi kể tiếp.”

Chưa nói gì, bụng Đỗ Tiểu Oánh lại réo lên “ùng ục”. Hai chiếc bánh bao rau dại buổi trưa đã tiêu hóa hết, cảm giác đói dồn dập lại xuất hiện.

Bữa tối là cháo bột thô, thêm một đĩa dưa muối.

Ăn xong, nhờ chồng hứng nước, Đỗ Tiểu Oánh nhanh chóng tắm rửa xong rồi mới kể chuyện học lái máy cày buổi sáng.

“Ban đầu dám đàn ông kia còn coi thường mẹ, nghĩ một phụ nữ đi học lái là vô lý!”

Đại Nha nhíu mày, “Rồi sao nữa?”

Đỗ Tiểu Oánh quăng b.í.m tóc sang một bên, “Mẹ liền dùng hành động để cho họ thấy, họ không khởi động được, hoặc đi vài bước là c.h.ế.t máy, còn mẹ là người đầu tiên và duy nhất khởi động được máy cày, còn chạy quanh sân phơi lúa một vòng nữa cơ.”

Nhị Nha mắt long lanh, “Thật sao? Con biết mẹ giỏi nhất rồi!”

“Lúc đó mấy ông ấy kinh ngạc đến mức cằm rụng ra, ngay cả thầy Liễu Đại Mậu cũng khen mẹ giỏi nữa.” Đỗ Tiểu Oánh tự hào ưỡn ngực, đầu ngẩng cao, như chú gà trống chiến thắng.

“Mẹ ơi, giỏi quá!”

“Vợ ơi, em thật giỏi!”

Đỗ Tiểu Oánh đỏ mặt vì được chồng và các con khen.

Nghĩ lại, quan trọng nhất là trở thành người lái máy cày của đại đội, dù là học từ kiếp trước hay kiếp này cũng chẳng quan trọng.

“À, trước đó nhờ người mua từ điển đã đến, anh nghĩ em và các con đều dùng được.”

“Từ điển!” Đỗ Tiểu Oánh vui sướng khôn xiết, “Đồng chí Tống Quốc Lương, anh tốt quá, từ điển đến đúng lúc quá, em đang lo nhiều chữ không biết viết, giờ thì yên tâm rồi.”